GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 119

Tôi không biết hồi còn trẻ tại sao tôi có thể chà đạp Ngô Bách Tùng

một cách vô liêm sỉ như thế, có lẽ đều là lỗi của nền giáo dục chú trọng thành
tích. Hồi ấy, nếu tôi có giết người phóng hỏa, có lẽ vẫn là lỗi của nền giáo dục,
tóm lại là không phải lỗi của tôi.

Nhưng dưới sự chà đạp bền bỉ của tôi, Ngô Bách Tùng đã thể hiện sự

rộng lượng mà những người cùng trang lứa khác khó có được. Bất kể lúc nào,
chỉ cần tôi và cậu ta vô tình nhìn nhau, cậu ta đều sẽ mỉm cười với tôi, ánh mắt
đong đầy ý cười, giống như một người cha đang nhìn cậu con trai nghịch ngợm
gây sự của mình.

Ngược lại, phản ứng của Giang Thần khiến tôi phải ngỡ ngàng. Một lần

nọ, anh bỗng gọi tôi tới một góc tối, tôi tưởng anh muốn thổ lộ tình yêu của
mình hoặc giở trò gì với tôi, nên lòng tôi thấp thỏm, hưng phấn không yên.

Nào ngờ anh nói với tôi bằng vẻ vừa nghiêm khắc vừa nghiêm túc,

“Trần Tiểu Hy, sau này tớ không muốn nghe thấy những lời nói xấu của cậu về
Ngô Bách Tùng nữa.”

Tôi bấm bụng dằn nỗi thất vọng, hỏi anh: “Tại sao?”

“Bịa đặt là không đúng”, anh chỉ nói vỏn vẹn có vậy.

Tôi gật đầu như bổ củi và bày tỏ sự hối hận sâu sắc.

Bấy giờ, tôi có một sự sùng bái lạ lùng với Giang Thần, cho dù anh nói

trời màu xanh lục, mây màu xanh lam, chất thải bảy sắc màu, thì tôi vẫn sẽ gật
đầu nói đúng, mọi điều anh nói đều đúng cả.

Đương nhiên, tôi cũng lấy làm may mắn khi trong thời kỳ mông muội

đó bản thân lại sùng bái một người trung thực như thế. Anh sẽ nói cho tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.