GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 124

Có lẽ lần bỏ đi vội vàng của Giang Thần kia đã mang theo cả sự mê

luyến của tôi đối với anh, hoặc là việc biết Ngô Bách Tùng sắp rời đi khiến tôi
càng trân trọng tình bạn giữa chúng tôi hơn. Tóm lại, tôi không còn xoay
quanh Giang Thần từ sáng tới tối nữa mà trở nên thân thiết với Ngô Bách
Tùng, như những người bạn cũ đã nhiều năm. Nhưng trong mắt bạn bè, chúng
tôi có dáng vẻ của “đôi tình nhân nhỏ”. Không biết khinh thường hay là ôm
thái độ người “thanh giả tự thanh”

7

, chúng tôi đều không giải thích gì nhiều, dù

sao thì chuyện mới quen đã thân gì đó quá cao siêu, đám con nít mới học cấp
ba kia sẽ không thể hiểu được.

[7] Cây ngay không sợ chết đứng.

Học một học kỳ ở trường chúng tôi, kỳ nghỉ hè hết lớp Mười, Ngô

Bách Tùng xuất ngoại. Cậu ta phải ngồi xe ô tô đường dài vào thành phố, sau
đó chuyển sang ngồi tàu hỏa đến thành phố X lại từ thành phố Y ngồi máy bay
đến New Zealand. Tôi tiễn cậu ta tới trạm xe khách, kéo ba lô của cậu ta, vành
mắt hoe đỏ, “Cậu nhớ phải gửi đồ ăn vặt của New Zealand về cho tôi đấy…”

Cậu ta vỗ đầu tôi, chắp hai tay vào nhau, nháy mắt ra hiệu, “Sau này

gặp lại.”

Khi xe lăn bánh, tôi ra sức vẫy tay, cậu ta mở cửa xe thò đầu ra ngoài,

“Tôi sẽ gửi đồ ăn vặt của New Zealand về cho cậu.”

Tôi rưng rưng hai hàng nước mắt, gật đầu thật mạnh, “Phải gửi đồ ăn

đắt nhất ngon nhất, còn nữa, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau.”

Cậu ta cười, nói lớn: “Được.”

Tôi nhớ trên đường về nhà tôi gặp Giang Thần ở ngõ. Anh đưa lưng về

phía tôi, đứng trước mặt tủ điện nhà anh, dùng một chiếc tua vít khều dây điện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.