GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 134

Người này trơ tráo hết chỗ nói, loại bệnh Tào Tháo đuổi này cũng dám

vác mặt đến tái khám, quả thực là lãng phí tài nguyên chữa bệnh của Tổ quốc.

Tôi vén tóc, cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, rồi sực nhớ ra cốc trà

sữa này có thể đã bị người ta nhổ nước miếng, bỗng cảm thấy giận điên người,
“Ai nói tôi muốn đi đưa cơm! Tôi có dở hơi đâu!”

Cậu ta gật đầu, tỏ vẻ an ủi, “Không đưa thì không đưa, kích động cái gì,

không ăn một bữa không chết được.”

Lòng hỗn độn bao cảm xúc, tôi nhìn sắc trời ngày một tối đi, chốc thì

hoang tưởng Giang Thần bị xuất huyết dạ dày nằm trên bàn phẫu thuật, chốc
lại hoang tưởng anh bị cơn đói hành hạ, gặm lấy gặm để móng tay cho đỡ đói,
chốc lại hoang tưởng anh đau dạ dày tới phát điên, dùng dao phẫu thuật rạch
bụng mình ra...

Trong đầu tôi có một đạo diễn phim kinh dị trú ngụ, tôi thích hợp nhập

viện tâm thần.

Nhìn Ngô Bách Tùng đang ung dung nhìn tôi hỗn loạn không yên ở

phía đối diện, tôi bỗng thông suốt một điều, nếu bị xem là trò cười, bà đây
cũng phải giữ lại cho Giang Thần xem, ở đây làm nguồn vui cho tên hàng xuất
khẩu nhưng lại được đưa về nước để tiêu thụ này, bệnh tôi phải nặng tới mức
nào.

Thế là tôi đập bàn gọi: “Phục vụ!”

Nhân viên phục vụ thong thả bước tới, tay còn cầm một ấm trà sữa thủy

tinh, mặt chán nản hỏi tôi: “Thêm trà sữa phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.