GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 143

Tôi nói đúng, lại vội sửa thành hình như cũng không phải, lại bảo thực

ra tôi cũng không nói rõ ràng được.

Anh ném “phịch” bút xuống bàn, tôi giật bắn cả tim, đó có lẽ là một

chiếc bút Parker đắt tiền.

Anh day sống mũi, nói với vẻ mệt mỏi: “Trần Tiểu Hy, nói cho tôi biết,

ba năm nay em có từng nhớ tôi không?”

Biến chuyển tình cảm nhanh chóng mặt luôn ấy nhỉ, tôi muốn nói,

nhưng lại như có gì đó tắc nghẹn ở họng.

Tuần đầu tiên sau khi tôi và Giang Thần chia tay, hầu như đêm nào tôi

cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tóc ướt đẫm dính trên má và gáy, sờ gối và
chăn trước ngực cũng ướt đẫm

Tôi quá ư khó chịu, muốn quay trở lại cầu xin anh, nói tất cả đều là em

không tốt, em sẽ sửa, sẽ sửa. ..

Trên thực tế, tôi đã đi, tôi đứng ở phía đối diện bệnh viện một buổi

sáng. Tới thời gian ăn trưa, tôi nhìn thấy anh và đồng nghiệp nói cười đi đến
quán ăn nhỏ bên cạnh dùng cơm. Từ xa tôi đã nhìn thấy gương mặt tươi cười
của anh, thậm chí tôi còn nhìn thấy má lúm đồng tiền đong đầy hạnh phúc của
anh nữa. Tôi thấy hận, thấy lòng nguội lạnh, thấy mình thật ngốc, thấy mình
nên xông tới giữa đường cho xe đâm chết. Tôi không tin nhìn thấy máu tươi
của tôi anh vẫn có thể nuốt nổi cơm.

Bấy giờ, có vô số suy nghĩ xẹt qua đầu tôi, cuối cùng tôi lựa chọn trở

về nhà, mua một chiếc bánh dứa cho bữa trưa ở cửa hàng bánh dưới tầng. Có lẽ
thấy tôi khóc thảm thương quá, bà chủ tốt bụng tặng tôi hẳn ba chiếc, còn nói
với tôi rằng đời người không có khó khăn nào là không vượt qua được. Nếu
diễn xuất của tôi đủ tốt, tôi sẽ ngày ngày tới chỗ bà, lừa ăn bánh miễn phí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.