GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 151

Y tá vốn còn đang ở bên lấm la lấm lét liếc trộm, nhưng không biết làm

sao, bỗng cười hai tiếng ha hả với chúng tôi, rồi đề xuất rằng muốn ra ngoài
kiểm tra các phòng bệnh, về sự chuyển biến yêu nghề bất thình lình này của cô
ta, chúng tôi chỉ có thể gọi đó là giác ngộ.

Được Giang Thần thành toàn, cô ta bèn đi ra ngoài kiểm tra các phòng,

vừa đi vừa ngoái đầu lại, vẻ mặt bịn rịn không rời.

Tôi cứ dựa vào xương sườn thứ ba, thứ tư và thứ năm bên phải của

Giang Thần như thế. Anh không nói một lời, chỉ xoa đầu tôi, xoa mãi xoa mãi
xoa mãi, xoa lâu tới mức khiến tôi cảm thấy rợn người, lòng sinh nghi không
biết có phải là anh định xoa mỏng vỏ não và da đầu của tôi để tiện châm một
ống hút vào hút ừng ực óc tôi hay không...

May mà Giang Thần đã dừng lại, dùng bàn tay dính đầy thuốc của

mình, ôm lấy vai tôi từ phía sau.

Anh nói: “Anh luôn đợi em hối hận, đợi em quay trở về cầu xin anh,

anh nhất định sẽ cười nhạo em thật đã đời, sau đó để em thề trước dao phẫu
thật rằng sau này nếu dám nói ra hai chữ chia tay sẽ bị băm vằm thành trăm
mảnh.”

Tôi muốn quay đầu lại nói với anh rằng, suy nghĩ này của anh thật

không lành mạnh, sao anh có thể nói ra những lời tanh mùi máu với cô gái
đáng yêu như em được, lá gan em bé lắm, em sẽ sợ đấy.

Nhưng Giang Thần lại bóp mạnh xương vai tôi, khí phách có thể bóp

nát tôi bất cứ lúc nào, cho nên tôi không rên một tiếng.

Anh lại nói: “Nhưng không ngờ em lại không đến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.