GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 171

mỗi khi tôi hỏi mượn anh thứ gì đó, anh đều trầm tư một lát, sau đó tìm ra đồ
tôi cần một cách chuẩn xác từ đống đồ kia. Lần khoa trương nhất là tôi mượn
đề thi thử môn Hóa của anh, anh nhìn chằm chằm vào ít nhất hai mươi tờ đề thi
trên mặt bàn, nói “Trần Tiểu Hy, cậu tới bới móc phải không”, sau đó rút ra tờ
ở giữa ra, chính là đề thi mà tôi cần. Tôi luôn cảm thấy khả năng đặc biệt này
của anh có chung điểm kỳ diệu với kỹ năng sờ xương xem số mệnh trong dân
gian.

Đôi khi, anh có bảo tôi thu dọn bàn giúp anh, nhưng mỗi lần tôi thu

dọn, anh đều dựa vào ghế khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú. Tôi hỏi anh
nhìn gì, anh nói xem em để đồ ở đâu, điều này khiến tôi cảm thấy thực ra là tôi
đang thêm phiền cho anh, nhưng tôi vẫn cứ thêm phiền cho anh kiên trì, bền bỉ
như vậy đấy.

Bàn làm việc hiện tại của Giang Thần tốt hơn trước nhiều, chỉ là bệnh

án được sắp xếp hơi lộn xộn. Tôi ôm chúng lên, định xếp cho ngay ngắn,
không ngờ vừa ôm lên thì cửa bật mở. Tôi giật mình buông tay, bệnh án rơi
loạt xoạt xuống nền.

Giang Thần nói: “Sao em lại ở đây?” Anh lại nhìn bệnh án dưới sàn,

“Chỗ bệnh án của anh đắc tội với em à?”

Tôi ngồi xổm xuống sàn nhặt chỗ bệnh án lên, “Em sợ anh đói quá lại

đau dạ dày nên mang bữa sáng tới cho anh.”

Giang Thần ngồi xuống nhặt cùng tôi, “Trong căng-tin bệnh viện có đồ

ăn sáng.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh ăn chưa?”

Anh nhận lấy bảng bệnh án trong tay tôi, quẳng lên bàn, “Mệt quá,

không muốn ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.