GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 200

hại cô đâu.”

Chuyện này thì tôi tin, hại tôi không có lợi gì cho cô ta cả, cũng không

có tính khiêu chiến gì, hay chính là cái gọi là “giết gà cần gì dao mổ trâu”.

Tôi ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Được, tôi sẽ nói với anh ấy, cảm ơn cô, tôi

về nhà trước đây.”

Cô ta vẫy tay nói tạm biệt.

Thế là tôi rời đi.

Đi được khoảng chừng hai ba phút thì tôi phát hiện mình không tìm

được đường ra. Con người tôi đây có một cái tật, đi đường chỉ biết nhìn ký
hiệu, ví dụ biển chỉ đường màu gì, thùng rác màu gì, hoặc là trên tường có viết
cấm đại tiểu tiện hay không, đại loại là vậy. Ban nãy đi cùng với cô ta tôi đã
quên để ý, giờ không biết phải đi như thế nào.

Tôi đành phải vòng lại gian cầu thang kia, cô ta vẫn ghé vào tay vịn,

dùng sự thổn thức của mình để hút điếu thuốc cô đơn.

Tôi vốn không muốn quấy rầy bóng lưng thê lương tới độ có thể rớt

nước mắt của cô ta, nhưng quả thực tôi đã hết cách, đành phải ho mấy tiếng để
đánh động cô ta quay đầu, tôi nói: “Này... tôi không tìm được đường ra...”

Vẻ đẹp thổn thức của cô ta đã bị tôi đánh bay tan tác, cô ta vứt điếu

thuốc trong tay đi, giọng bất đắc dĩ, “Đi theo tôi.”

Tôi giơ chân giẫm tắt mẩu thuốc lá, đi theo sau cô ta về hành lang ban

đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.