GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 233

Mười phút sau, tôi hỏi: “Súp lơ rửa xong rồi nấu thế nào đây?”

Giang Thần nói: “Thái ra, cho vào luộc.”

Lại mười phút sau.

Tôi lại hỏi: “Vậy sườn làm thế nào?”

Giang Thần nói: “Chặt ra, cho vào luộc.”

Rồi lại mười phút sau.

Tôi muốn tranh thủ lần cuối cùng, “Hay là chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể

mua hai cuốn sách dạy nấu về, lần sau nghiên cứu thêm?”

Anh dừng động tác chặt sườn, giơ dao lên, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi,

“Bữa cơm ngày hôm nay không xong, thì sau này chúng ta đừng ăn cơm nữa.”

Người yêu dấu hỡi, chúng ta có thể đừng quyết ăn thua như thế không...

Bởi vì mỗi món ăn đều là thái ra, cho vào luộc, nên chẳng mấy đã xong

bữa cơm. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, các món đã được bưng lên bàn. Trước
kia, niềm vui thú lớn nhất của tôi khi ở nhà chính là đợi những món ăn mà mẹ
tôi nấu được bưng lên bàn, tôi sẽ đi tới đi lui, rón ra rón rén ăn vụng sau đó bị
mẹ cầm xẻng xào đuổi đánh cho một trận nên thân. Nhưng ở chỗ Giang Thần,
tôi đã vứt bỏ triệt để niềm vui thú này, tôi cam tâm làm một người nhàm chán.

Ngồi trước bàn ăn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai chịu động đũa

trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.