GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 257

Tôi nhìn màn hình tivi một màu xanh lam, hoang mang lắc đầu, “Em

không biết, có một người phụ nữ cứ nói mãi, sau đó em ngủ mất. Chúng ta
mang đi trả đi, không ngày mai lại bị tính thêm tiền thuê một ngày nữa.”

Thế là chúng tôi tay trong tay đi trả đĩa phim. Ông chủ cửa hàng nhiệt

tình hỏi chúng tôi cảm tưởng. Tôi không nhẫn tâm làm tổn thương tới lòng
nhiệt tình của ông ta, đành tiện mồm bịa ra một đoạn cảm tưởng. Tôi nói, tôi
cảm thấy bộ phim này có tính nghệ thuật cao, cảnh quay đẹp, diễn viên diễn
tròn vai, độ kịch tính vừa phải, trọng điểm là bộ phim này còn phân tích, mổ xẻ
tình cảm tầng sâu của con người

Ồng chủ nghe tôi nói xong, kích động một hồi lâu, tay cầm đĩa phim

run rẩy, “Cô nói đúng quá, nói hay quá đi, cô chính là tri kỷ của tôi! Tiền thuê
đĩa phim này tôi không lấy nữa, tôi không thể lấy được, tôi mà lấy tiền của cô
thì tôi không phải là người!”

Để tạo điều kiện cho ông ta duy trì thân phận của loài người, cuối cùng

chúng tôi đành phải miễn cưỡng không trả tiền.

Sau đó, chúng tôi đến một tiệm sách nhỏ, chuẩn bị mua mấy cuốn sách

dạy nấu ăn về nhà làm bữa tối. Giang Thần cầm những mấy cuốn hỏi tôi: “Em
có thể nói ngon nói ngọt để được miễn phí mấy cuốn sách này như với ông chủ
hồi nãy không?”

Tôi nhìn chủ cửa hàng sách một lát, bày tỏ bà chủ không phải là phạm

vi nghiệp vụ của tôi.

Thế là Giang Thần bước tới trả tiền, bên má anh vừa thấp thoáng lúm

đồng tiền, bà chủ đã chủ động giảm ngay 20% cho anh.

Trên đường trở về nhà, chúng tôi đều cảm thấy tự hào muôn phần trước

sức hấp dẫn bắn ra bốn phía của mình. Thôi được rồi, thực ra là tôi kiêu ngạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.