GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 325

Thế nhưng tôi cũng chẳng chú ý tivi chiếu gì mà chỉ dỏng tai lên nghe động
tĩnh trong phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, bên trong truyền tới tiếng tắt máy tính. Năm

phút sau, Giang Thần xách túi đựng máy tính ra ngoài, “Anh về nhà đây.”

Tôi đứng dậy, cắn môi dưới nói: “Anh lái xe cẩn thận.”

Sắc mặt Giang Thần thoắt đen thoắt trắng, tận sâu trong đồng tử như

đang có hai ngọn lửa cháy bừng bừng.

Anh mở tung cửa mạnh tới nỗi làm tôi giật bắn mình, lập tức rụt vai lại.

Tính tình nóng nảy quá...

***

Tôi đi đóng cửa, dựa người lên cửa bấm ngón tay đếm ngày chúng tôi ở

bên nhau từ khi làm lành. Đã hơn ba tháng rồi, từ mùa hạ cho tới mùa thu, từ
khi bật điều hòa cho tới khi đắp chăn mỏng, sao anh không nhắc tới chuyện
cùng tôi quay về, để cho cha tôi một lời giải thích, hoặc là dẫn tôi về nhà anh,
để mẹ anh sỉ nhục tôi một trận.

Tôi tưởng tượng trong đầu cảnh mẹ anh sẽ nói gì khi nhìn thấy tôi. Ừm,

đại khái là những lời như: Sao âm hồn cô mãi không tan thế. Tôi nên trả lời bà
thế nào nhỉ? Bởi vì con trai bà là pháp sư gọi hồn ư? Ha ha, quá hay.

Tôi vừa đặt mông xuống sô-pha thì tiếng chuông cửa vang lên, nhìn

qua mắt mèo trên cửa, gương mặt Giang Thần méo xệch, đáng yêu vô cùng.

Tôi vừa mở cửa vừa kéo dài giọng, “Không phải anh muốn về nhà sao,

còn quay lại làm gì? Tối nay em không thu nhận anh nữa đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.