GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 394

mẹ anh, dùng mấy từ vừa nghe được để đặt một số câu: Con hãy bảo người
phụ nữ chết tiệt kia cút đi! Hoặc là mẹ chết, hoặc là nó cút! Người chết, sẽ
không biết cút... Thôi được rồi, hồi nhỏ tôi đặt câu thường bởi vì khác người
mà bị thầy cô đánh dấu X.

Cuối cùng, tôi nghe Giang Thần trầm giọng nói: “Con sẽ không nghe

mẹ đâu. Cứ như vậy đi ạ, giờ con còn có việc.”

Tôi muốn nói rằng, nếu tôi nói chuyện với mẹ tôi như thế, đoán chừng

bà sẽ nhét tôi trở lại tử cung, dùng nước ối nhấn chìm tôi, dùng cuống rốn siết
chết tôi.

Giang Thần dường như đã tức điên, sau khi cúp điện thoại, anh cho

điện thoại vào túi áo khoác của tôi, không nói một lời.

Tôi sờ điện thoại trong túi, lòng thấp thỏm không yên. Tôi có cần nhắc

nhở anh rằng đây là điện thoại của anh không? Anh có thẹn quá hóa giận nói
không cần điện thoại nữa, sau đó béo bở cho tôi, người đang có mong muốn
đổi điện thoại không...

Khi tàu điện ngầm tới trạm, tôi đẩy Giang Thần ý tới nơi rồi. Anh kéo

tay tôi hòa cùng đám đông đi ra ngoài. Chúng tôi suýt chút nữa bị dòng người
chia cắt, sau đó Giang Thần dứt khoát kéo tôi vào lòng rồi đi về phía trước.
Chật vật mãi mới ra được cửa, Giang Thần buông tôi ra, thở dài một hơi,
“Không có xe xem ra vẫn không ổn.”

Tôi cười nhạo anh, “Thiếu gia à, đã bao lâu anh không ngồi tàu điện

ngầm rồi, hồi đại học đâu thấy anh oán trách.”

Anh không để tâm, “Hồi đại học nếu không có anh, không biết là em

phải nức nở bao nhiêu bận trong tàu điện ngầm và xe buýt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.