GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 412

Anh không chịu buông tha, “Em bớt làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì

đi, anh biết là em nhớ.”

Anh biết cái con khỉ.

Anh không biết cầu hôn là một trong những chuyện lớn quan trọng nhất

cuộc đời em. Anh không biết trong đầu em tưởng tưởng tượng ra âm nhạc, hoa
tươi, nhẫn, quỳ xuống, nước mắt. Anh không biết em đã thầm miêu tả về mỗi
nét mặt, động tác, âm điệu, từ ngữ trong lòng. Anh không biết bất kể em hoang
tưởng ra sao, bất kể chuyện cầu hôn này cuối cùng sẽ xảy ra như thế nào, thì
chuyện cầu hôn đều nên do anh làm.

Nhớ lại con đường chúng tôi đã đi cho tới ngày hôm nay, tôi luôn gắng

sức đuổi theo anh, người bên cạnh không có mấy ai ủng hộ tôi và anh. Tôi luôn
nghe thấy những lời nói kiểu như “nữ theo đuổi nam cách tầng vải mỏng”, tựa
như anh cứ thuận tiện mà tiếp nhận tình cảm của tôi vậy. Thực ra không dễ như
vậy, họ không biết rằng tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư với anh. Để không
bỏ lỡ cơ hội được đi học cùng anh, sáu giờ sáng mỗi ngày tôi đã đứng đợi anh
ở ngõ. Để có thể dùng môn Nghệ thuật tăng điểm cho kỳ thi đại học, để thi vào
cùng trường với anh, mỗi ngày tôi đều nỗ lực vẽ tranh, tranh phác họa chất
đống dưới gầm giường. Để có thể ở bên anh, tôi giả vờ không hiểu ánh mắt
khinh thường của mẹ anh...

Còn anh, ngay cả màn cầu hôn cho tôi cảm thấy mình được nhận sự

trân trọng cũng không có.

Tôi càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lăn dài.

Có vẻ Giang Thần đã bị tôi dọa sợ, một tay chống lên sô-pha nhảy qua

lưng ghế, chạy tới ôm tôi, “Sao thế? Em làm sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.