GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 424

cùng không đếm rõ được nữa, cùng anh cười nhạo gương mặt đã bị con nhện
tháng năm giăng mùng của nhau.

Nhưng vận mệnh chính là như vậy, nó chắn trước mặt bạn, đạp một

cước vào mũi bạn, còn bạn chỉ có thể đưa mu bàn tay lên quệt máu mũi, cắn
răng bước về phía trước.

Tôi ngồi bên mép giường nhắm mắt lại. Sợ hãi, mơ màng, luống cuống,

chết chóc, những từ này đều được quy về từ mang nghĩa xấu trong từ điển,
giống như quái thú dữ tợn, giương nanh múa vuốt muốn nuốt chửng lấy tôi.

Tôi không biết mình đã ngồi thừ người bao lâu, sau nỗi hoảng sợ ùn ùn

kéo đến, tôi đã dần bình tĩnh lại. Không có gì ghê gớm cả, cùng lắm là tiêm,
uống thuốc, cùng lắm là đến một nơi được cho là vô cùng tươi đẹp, dùng mấy
chục năm để chờ đợi Giang Thần.

Trong sự tĩnh lặng trống rỗng bỗng truyền đến tiếng mở “lạch cạch”,

“Bạn gái của bác sĩ Giang, cô chạy đi đâu thế? Tôi đi tìm cô khắp nơi.”

Tôi mở mắt ra, là y tá vừa bị tôi và bác sĩ Tô lừa gạt. Cô ta bước tới,

huơ tay trước mặt tôi, “Cô không sao chứ? Sao trông cô lại tái nhợt như thế
này?”

Tôi lắc đầu, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Cô ta lắp bắp, “Đổi... đổi phòng bệnh cho cô.”

“Tại sao lại phải đổi phòng bệnh?” Tôi đờ đẫn hỏi.

Cô ta càng lắp bắp hơn, “Ơ... tôi cũng không biết nữa... Bác sĩ Giang...

bảo đổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.