GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 427

Tôi đẩy gương mặt đang tiến lại rất gần của anh ra, “Sao anh đột nhiên

biết nói những lời mê hoặc người như thế?”

Anh cười, kéo lấy tay tôi, “Họ dạy anh rằng cầu hôn đều phải nói

những lời như thế này.”

Tôi tiếp tục lau nước mắt, “Nhưng em sợ.”

“Tất thảy đã có anh, có gì đáng phải sợ.” Giang Thần kéo bàn tay dụi

mắt của tôi xuống, “Được rồi, còn dụi nữa là dụi luôn cả mắt xuống đấy.”

Đối với tôi, Giang Thần giống như sự tồn tại của một loại tín ngưỡng,

anh nói không có gì đáng phải sợ, tôi liền cảm thấy quả thực là không có gì
đáng phải sợ cả. Chỉ có điều tôi đã tưởng tượng ra cảnh mà anh miêu tả, cảm
thấy chuyện dụi rớt mắt vẫn đáng sợ lắm.

Một bàn tay anh bắt lấy hai bàn tay tôi, bàn tay còn lại nâng lên nhìn

đồng hồ, “Được rồi, em mau đồng ý đi, lát nữa anh còn có ca phẫu thuật nữa.”

Con người tôi đây có một cái tật là không chịu được sự thúc giục, có lẽ

đây không phải là lần đầu tiên tôi nhắc đến nhỉ, nên anh vừa giục, tôi đã gật
đầu, “Ồ được, vậy anh mau lấy nhẫn ra đi.”

Anh quay đầu, ôm hộp giấy “Bơm tiêm vô khuẩn dùng một lần” đi tới

trước mặt tôi, “Em mở ra đi.”

Tôi do dự một lát, nói: “Nếu anh chưa mua nhẫn thì thôi bỏ đi, đừng

dùng kim tiêm châm thành một vòng nhẫn cho em, sự lãng mạn tanh mùi máu
này em không biết thưởng thức đâu.”

Anh trừng mắt, tôi ngoan ngoãn xé băng dính trên hộp giấy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.