GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 448

Thời niên thiếu của họ

1

Quả thực là Giang Thần không biết tại sao mình lại bị cô con gái của

nhà đối diện bám riết. Cô gái tên Trần Tiểu Hy kia, ấn tượng duy nhất của cậu
về cô chính là hồi nhỏ giọng cô to như loa phóng thanh. Cậu ở nhà, bất kể là
đánh đàn dương cầm đing đoong đing đoong như thế nào, đều không thể át
được tiếng thét chói tai của cô mỗi lần bị mẹ đuổi đánh.

Sau đó, lớn hơn một chút, cậu ít khi nghe thấy tiếng cô vọng lại nữa,

dường như thế giới bỗng yên tĩnh hơn nhiều. Đôi khi, cậu đưa mắt nhìn phòng
khách nhà cô qua cửa sổ nhà mình, luôn nhìn thấy cô đang xem tivi, thi thoảng
còn nhìn thấy cô bò lăn ra sô-pha cười như nắc nẻ.

Ở nhà cậu, khách khứa tới nhà gặp cha cậu không ngớt. Cậu không

thích những người kia gọi cậu là thiếu gia, cách xưng hô ấy thật giả tạo.

Mỗi lần có người tới nhà, cậu đều trốn trong phòng, đọc sách, viết thư

pháp, ngủ, tóm lại là cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào để người ta
biết đến sự tồn tại của cậu. Sau đó, Trần Tiểu Hy tỏ tình với cậu. Mỗi khi trốn
khách, cậu lại có thêm một hoạt động nữa, ấy chính là núp sau rèm cửa sổ nhìn
Trần Tiểu Hy bên nhà đối diện.

Nhìn cô đi tới đi lui, nhìn cô làm rơi đồ, nhìn cô cắn bút bò ra bàn vẽ gì

đó... Nếu tiết trời nóng nực, cậu còn có thể nhìn thấy cô nằm dài trên sàn nhà,
lăn qua lộn lại như lạp xưởng trên vỉ nướng. Giống như đang xem một vở kịch
câm nhạt nhẽo, nhưng cậu cảm thấy cuộc đời vốn rất nhạt nhẽo, nhạt nhẽo
thêm chút nữa cũng chẳng sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.