GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 55

Chương 3

Hai ngày sau, cha tôi xuất viện, vết mổ được chăm sóc tốt. Sau đó, cha

tôi bảo đi đi lại lại vất vả nên đã tháo chỉ ở bệnh viện dưới quê. Nghe mẹ tôi
nói, hôm trước mới tháo chỉ, hôm sau ông đã tới Câu lạc bộ người cao tuổi đi
hành xác tiếp rồi. Thông qua công cụ truyền tin, từ nơi đất khách quê người tôi
đã bày tỏ tấm lòng tôn kính của mình trước tinh thần như chiến sĩ của ông.

Buổi sáng tỉnh giấc, hơn nửa bộ đồ ngủ của tôi ướt đẫm. Tôi thay sang

bộ quần áo khác rồi chạy tới tàu điện ngầm. Bước vào toa xe, gió lạnh của điều
hòa thổi tới khiến tôi lại phát hiện áo trên người lại ướt hơn nửa vì mồ hôi. Tôi
mặc sơ mi trắng, mồ hôi vã ra khiến làn da như ẩn như hiện dưới lớp áo. Tôi
nhìn trái ngó phải, xung quanh có không ít ông chú tướng mạo thô tục, nhưng
không ai có ý định nhìn tôi lấy một cái. Tôi kiên quyết không chịu thừa nhận
mình không có sức hấp dẫn mà đổ lỗi tại thời tiết oi bức, nóng nực nên mấy
ông dê xồm mới chẳng buồn giở trò hèn hạ.

Vừa vào phòng làm việc, Phó Phái đã bước lên đón, “Trần Tiểu Hy,

hôm nay cô đi chụp mục lục sản phẩm nhé, không phải là cô thích chụp ảnh
lắm sao?”

Tôi trông ra mặt trời chói lóa bên ngoài cửa sổ, cảm giác đau đớn bỗng

trỗi dậy, bèn bày tỏ cảm xúc trong lòng: “Cha tôi nói cái tên Trần Tiểu Hy
tượng trưng cho cuộc đời luôn có hy vọng, hy vọng dù lớn hay nhỏ thì đều tốt
cả. Chỉ có điều, ông không ngờ rằng hơn hai mươi năm sau lại có một nam
thanh niên mang tên Trần Quán Hy, cũng không ngờ thanh niên này là một
người có sở thích nhiếp ảnh và nghệ thuật hành vi, càng không ngờ rằng anh
Trần đã dựa vào một bộ tác phẩm của mình để nổi lên như cồn từ Bắc chí
Nam, dẫn dắt hàng loạt trào lưu. Điều này chứng minh cuộc đời luôn mang đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.