GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 166

"Sắt son một lòng" cụm từ này mới đẹp làm sao! Mạt Mạt thật muốn

đứng lên vỗ tay tán thưởng. Năm, sáu năm qua, cô đúng là mù đến thảm hại
rồi, hi sinh những năm tháng tuổi xuân đẹp đẽ nhất để ôm ấp một mối tình
không đâu vào đâu. Như thế chắc cũng đạt tới trình độ "sắt son một lòng"
rồi, bảo sao cô lại muốn nhảy lên múa may quay cuồng.

Mạt Mạt nhấp thêm một ngụm trà, sống chung với Cố Vị Dịch lâu

ngày, cô cũng bị lây nhiễm thói quen uống trà của anh, đúng là tệ thật.
Ngón tay cô khẽ vẽ một vòng tròn trên miệng cốc. Cô xoay chiếc cốc trong
tay, nói: "Phó Phái, cậu nghĩ rằng cậu có tư cách giảng giải đạo lý với tình
cảm của tôi sao? Tôi cho rằng tôi không thích cậu nữa rồi. Tôi thấy mình
xứng đáng có được một người tốt hơn. Tôi có thể gặp gỡ một người tốt
hơn, thế thì sao?"

Phó Phái đập mạnh lên bàn rồi đứng bật dậy, "Ai là người tốt hơn? Cố

Vị Dịch à?"

Mạt Mạt không thể chịu được cảnh làm trò cười cho mọi người xung

quanh. Cô trừng mắt, "Nếu cậu không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện
đàng hoàng thì đừng nói nữa. Một mình cậu ngồi đây đập bàn đập ghế cho
sướng tay đi."

Phó Phái cố gắng nuốt cơn tức giận, ngồi xuống, nghiến răng nói:

"Cậu thích Cố Vị Dịch à?"

Mạt Mạt nghiêm túc suy nghĩ một lát, tự thấy tình cảm cô dành cho

Cố Vị Dịch vẫn chưa đến mức thích, vì thế không nên phá hoại tình anh em
của người ta. Cô nói: "Không, đơn giản vì tôi tự thấy cậu không thể cho tôi
một mối tình như tôi mong muốn."

Phó Phái bắt đầu kích động, "Mối tình cậu mong muốn là thế nào?

Dựa vào đâu nói tôi không thể cho cậu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.