GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 173

Tới quán karaoke, Mạt Mạt phát hiện, vỏ quýt dày có móng tay nhọn,

kẻ cuồng karaoke sẽ còn có kẻ cuồng hơn. Ngoại trừ Cố Vị Dịch ra, ba tên
đàn ông kia cũng thường xuyên tranh cướp micro với nhau, thế là năm
người cùng chen chúc chúi mũi vào chiếc máy chọn bài hát, chỉ trỏ hết bài
nọ tới bài kia.

Mạt Mạt lén đưa mắt nhìn Cố Vị Dịch ngồi ở một góc sofa. Từ lúc

tiến vào căn phòng này, anh vẫn luôn tựa đầu lên thành ghế, mắt nhắm
nghiền, viền tai hơi ửng đỏ. Chẳng lẽ uống say rồi sao?

Thôi bỏ đi, Mạt Mạt khẽ than, giật nắp một lon Vương Lão Cát trên

bàn đưa tới trước mặt anh, huých nhẹ, "Này, không sao chứ?"

Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh hé mở, hàng mi dài rậm khẽ lay

động, cuối cùng nhắm nghiền, nói: "Không sao."

Mạt Mạt trợn tròn mắt. Không sao mới lạ ấy. Anh mới nói hai từ mà

cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra rồi. Cô kiên quyết nhét lon
Vương Lão Cat vào tay anh, "Này, uống đi."

"Không uống." Ngữ điệu không lấy gì làm vui vẻ.

Cô bắt đầu thấy bực. Tên tiểu tử này dựa vào đâu mà cứ trưng ra cái

bộ mặt hằm hằm từ sáng tới tối cho cô xem? Thấy cô hiền nên bắt nạt hay
sao? Cô uống một ngụm Vương Lão Cát, hừ mũi, "Không uống thì thôi!"
Sau đó quay trở lại ngồi xuống một góc sofa. Nghĩ vẫn thấy tức, cô đi ra
ghế đơn ngồi, cách xa anh một chút.

Cố Vị Dịch hé mắt, thấy cô nhíu mày cau có nhìn lên màn hình.

Năm phút sau, Cố Vị Dịch nhấc một chiếc ghế lên, đi tới ngồi bên

cạnh Mạt Mạt. Sau đó anh vươn tay giật lấy lon Vương Lão Cát của cô,
"Tôi thấy hơi khát rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.