GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 497

Cố Vị Dịch nhún vai, "Không sao cả. Ông ấy chỉ thích tiền và mẹ anh

thôi, còn lại chẳng thích ai cả."

"Anh đừng nói bố mình như thế." Mạt Mạt giáo huấn anh, "Ông ấy chỉ

hơi bận rộn chút thôi. Ông ấy vất vả như thế cũng chỉ vì muốn cho anh một
cuộc sống đầy đủ về mặt vật chất. Em không thích thái độ của anh với bố
mẹ mình, lạnh lùng quá. Họ là người thân của anh chứu có phải người dưng
đâu."

Cố Vị Dịch bị cô giáo huấn cho một bài, mặt mũi cau có, không cam

tâm nói: "Biết rồi, lằng nhằng", sau đó lại nhỏ giọng thì thầm: "Thảo nào
ông già quý em."

"Anh nói cái gì?" Mạt Mạt tai thính lập tức nghe được câu nói quan

trọng, vui mừng hỏi lại: "Anh nói là bố anh quý em á?"

Cố Vị Dịch hừ mũi, "Vưa nãy ông gọi anh vào thư phòng, bảo anh kết

hôn sớm một chút, kêu anh đừng có bắt con gái nhà người ta phải chờ đợi."

Mạt Mạt như trút bỏ đươc gánh nặng, đắc ý cười: "Em biết ngay mà,

em ưu tú vô địch như thế cơ mà, sao không lấy lòng được bố anh cơ chứ."
Mặc dù chính cô cũng không biết cô lấy lòng được bố anh ở điểm nào.

Cố Vị Dịch chẳng buồn để ý tới dáng vẻ khoe khoang của cô, "Em cứ

từ từ mà đắc ý, nói chuyện với mẹ anh thì phải cẩn thận một chút, đừng để
bà moi ra được chuyện chúng ta kết hôn rồi. Anh thì chẳng sao, nhưng chỉ
sợ mẹ em sẽ giết chết em thôi."

Mạt Mạt được anh nhắc nhở, tự nhủ với lòng mình từ giờ nói chuyện

phải hết sức cẩn trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.