nhanh sau đó, cửa được mở ra, hiển nhiên là Cố Vị Dịch bị hình ảnh Tư Đồ
Mạt đang đứng cười ngây ngô như một cô ngốc kia dọa cho sợ chết khiếp.
Mạt Mạt nhào tới ôm lấy cổ anh, nói: "Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi."
Cố Vị Dịch nhíu mày nhìn đôi chân trần của cô, nghiêm giọng, "Trời
lạnh thế này mà không đi giày đi dép vào, em thích chết à?"
Mạt Mạt cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới cảm thấy lạnh. Cô quay đầu
định chạy về phòng để xỏ dép lê, nào ngờ bị Cố Vị Dịch níu lại. Anh bế
bổng cô lên, ngữ điệu đầy trách cứ: "Trời đất, đúng là không thể khiến cho
người ta bớt lo lắng được.
Hai người mặc thêm quần áo ấm rồi ra ngoài, Cố Vị Dịch nói sẽ đưa
cô đi ăn sáng. Mạt Mạt cứ nằng nặc không chịu mang theo ô. Cô nói muốn
trải nghiệm cảm giác tuyết rơi trên bờ vai. Cố Vị Dịch không sao lý giải
nổi, tuyết rơi vào người thì có thể có cảm giác gì ngoài lạnh?
Mạt Mạt lần đầu tiên được tản bộ trong tuyết. Mặc dù Cố Vị Dịch đã
đưa chô cô đôi ủng đi tuyết của mẹ anh, nhưng bước chân Mạt Mạt vẫn
không thể nào vững vàng được. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ, cô đã ngã lộn
nhào hai lần rồi. Cố Vị Dịch đi đằng sau nhìn cô dò dẫm bước từng bước
thì không sao nhịn được cười. Cuối cùng anh chủ động bước lên định cầm
tay cô, nhưng cô hậm hực từ chối, rồi lại ngã chổng vó lên trời...
Cố Vị Dịch đưa Mạt Mạt tới một cửa hàng mà hồi còn đi học ngày nào
anh cũng tới ăn sáng. Chủ quán là một đôi vợ chồng, vừa nhìn thấy anh liền
cười tít mắt, thẳng thắn nói: "Bữa sáng nhà chúng tôi đã nuôi dưỡng được
một đứa trẻ xuất sắc như thế này, thành đạt rồi vẫn không quên chốn cũ,
còn dắt cả bạn gái tới ăn."
Tới lúc này Mạt Mạt mới ý thức được tiếng tăm của Cố Vị Dịch ở nơi
đây, nhất là một cặp vợ chồng đưa con tới ăn sáng còn thẳng thắn lấy Cố Vị
Dịch ra làm tấm gương sống cho con mình, "Đấy con xem anh này giỏi