người trong số họ bắt đầu quan sát cẩn thận từng khe đá, từng bụi cây và
cuối cùng đã tìm thấy tôi trốn sau các tảng đá. Họ ngạc nhiên quan sát tôi
trong bộ dạng kỳ quặc và vụng về mất một lúc; áo khoác bằng da thỏ, giày
đế gỗ và tất lông thú. Hơn nữa theo bộ dạng này họ kết luận tôi không phải
là thổ dân, bởi vì tất cả các thổ dân đều trần truồng. Một trong các thủy thủ
ra lệnh bằng tiếng Bồ Đào Nha cho tôi đứng dậy và hỏi tôi là ai. Tôi hiểu
anh ta rất rõ (vì tôi biết tiếng này) và trong khi tôi đứng dậy tôi nói tôi là
một Yahoo bất hạnh, bị đuổi khỏi đất nước của các Ngựa-người và nài xin
cho tôi được đi khỏi đây. Các thủy thủ ngạc nhiên khi nghe thấy tôi nói
bằng tiếng Bồ Đào Nha. Qua sắc da mặt, họ nhận ra tôi là người châu Âu.
Nhưng họ không thể nào hiểu tôi nói các từ “Yahoo” và “Ngựa-người” để
chỉ cái gì. Đồng thời kiểu cách nói của tôi giống như tiếng ngựa hý đã khiến
họ buồn cười. Run lên vì sợ hãi và căm thù, tôi lại một lần nữa xin đi khỏi
đây và nhẹ nhàng rút lui về phía con thuyền của tôi. Nhưng họ giữ tôi lại và
muốn biết tôi là người nước nào và tôi từ đâu tới đây. Tôi trả lời họ là tôi
sinh ra ở Anh và tôi rời nơi đó cách đây năm năm, khi đất nước họ và đất
nước tôi vẫn hữu hảo với nhau. Bởi thế tôi hy vọng rằng họ sẽ không đối xử
với tôi như với kẻ thù; hơn nữa tôi không muốn độc ác với họ một chút nào.
Tôi chỉ là một Yahoo bất hạnh và đi tìm một nơi trống vắng nào đó để sống
nốt quãng đời còn lại.
Khi họ bắt đầu trò chuyện thì tôi có cảm giác chưa bao giờ nghe thấy và
chưa bao giờ trông thấy một cái gì phản tự nhiên hơn. Điều này đối với tôi
cũng kỳ quái như ở Anh nếu người ta thấy chó và bò bắt đầu trò chuyện,
hoặc ở đất nước Ngựa-người - các Yahoo bắt đầu trò chuyện. Những người
Bồ Đào Nha đáng kính cũng không kém phần ngạc nhiên trước bộ quần áo
kỳ quái của tôi và cách nói không bình thường mặc dù họ hiểu tôi rất tốt.
Họ đối với tôi rất lịch thiệp và tuyên bố rằng thuyền trưởng của họ hẳn sẽ
chở tôi về Lisbon và từ đó tôi có thể tự về Tổ quốc mình.
Hai thủy thủ quyết định quay trở lại tàu để báo tin cho thuyền trưởng về
những gì mà họ thấy và nhận mệnh lệnh của ông. Họ cảnh cáo tôi là nếu tôi
không cam đoan với họ sẽ không bỏ chạy thì họ sẽ buộc phải dùng bạo lực