đối với tôi. Tôi tính tốt hơn cả là đồng ý với đề nghị của họ. Họ rất muốn
biết các chuyến phiêu lưu của tôi nhưng tôi lại biểu hiện hết sức trầm mặc.
Khi đó họ cho rằng sự bất hạnh đã làm tổn thương trí tuệ của tôi.
Sau hai giờ chiếc xuồng chở thùng nước ngọt lúc nãy quay trở lại với
mệnh lệnh của thuyền trưởng đưa tôi lên boong. Tôi quỳ gối xuống và van
xin hãy tha cho tôi tự do. Nhưng tất cả đều công toi: các thủy thủ trói tôi lại
và ném lên thuyền, chở tôi về tàu và đưa tôi vào buồng của thuyền trưởng.
Thuyền trưởng tên là Pedro de Mendez. Đó là một người tốt bụng và lịch
thiệp. Ông yêu cầu tôi kể một ít về bản thân mình và cam đoan rằng trên tàu
họ sẽ đối xử với tôi giống như đối với ông và nói rất nhiều điều lịch sự đối
với tôi đến nỗi tôi kinh ngạc thấy sự lịch sự đến như thế có ở Yahoo. Tuy
nhiên tôi vẫn im lặng và làm bộ ngờ nghệch và tôi suýt ngất chỉ vì mùi của
thuyền trưởng này và các thủy thủ của ông. Cuối cùng tôi xin đem lại cho
tôi đồ ăn trong số dự trữ lương thực trên thuyền của tôi. Nhưng thuyền
trưởng ra lệnh đem lại cho tôi một con gà giò và rượu vang rất ngon. Ông
cũng ra lệnh chuẩn bị cho tôi chăn chiếu trong một cabin rất sạch sẽ. Tôi
không muốn cởi quần áo và cứ để nguyên thế đi nằm. Sau nửa giờ theo ước
tính của tôi, thủy thủ đoàn đi ăn trưa, tôi lén lút bò khỏi cabin của mình và
lẻn lên boong tàu, có ý định sẽ lao xuống biển và bơi đi trốn chỉ vì không
muốn ở lại với các Yahoo. Nhưng một số thủy thủ đã ngăn cản tôi và báo
cáo mưu đồ của tôi cho thuyền trưởng. Ông ra lệnh nhốt tôi trong cabin.
Sau ăn trưa Don Pedro đến chỗ tôi và muốn biết những nguyên nhân
khiến tôi quyết định có hành vi tuyệt vọng như thế. Ông an ủi tôi là nguyện
vọng duy nhất của ông là giúp đỡ tôi hết lòng theo khả năng của ông. Ông
nói thật cảm động và tin tưởng khiến tôi dù thế nào cũng phải đồng ý tiếp
xúc với ông như với một động vật có một chút trí tuệ. Tôi kể vắn tắt cho
ông về các chuyến du lịch của tôi, về sự nổi loạn của thủy thủ đoàn trên con
tàu của tôi, về đất nước mà những kẻ phiến loạn đã bỏ tôi lên và về ba năm
lưu lại đấy của tôi. Thuyền trưởng tưởng nhầm câu chuyện của tôi là
chuyện nhảm nhí hay ảo giác thì thật hết sức xúc phạm tôi. Tôi hoàn toàn