bỏ thói dối trá vốn có ở một Yahoo và đã quên bẵng những khuynh hướng
thông thường của chúng là hoài nghi đối với lời nói của đồng loại.
Tôi hỏi ông:
- Phải chăng ở Tổ quốc ông có phong tục ăn không nói có hay không?
Tôi cam đoan với ông là tôi hầu như quên hết ý nghĩa của từ “dối trá” và
dù tôi có sống ở đất nước Ngựa-người hàng nghìn năm tôi sẽ chẳng bao giờ
nghe thấy một điều dối trá ở chính những người hầu bét nhất. Hơn nữa, tôi
hoàn toàn không phân biệt được ông có tin lời tôi hay không, tuy nhiên do
biết ơn tấm lòng lịch thiệp của ông tôi sẵn sàng khoan dung đối với các thói
xấu vốn có của ông và trả lời mọi câu hỏi và ý kiến phản bác của ông,
những gì mà ông sẽ thích đặt ra cho tôi.
Thuyền trưởng là một con người thông minh, sau vô số ý định vạch ra
những mâu thuẫn trong câu chuyện của tôi, ông đã rút ra ý kiến tốt hơn về
sự trung thực của tôi. Nhưng ông tuyên bố, nếu tôi tha thiết như thế đối với
chân lý thì phải đưa ra một lời hứa danh dự là sẽ không bao giờ mưu hại
đến cuộc sống của bản thân một lần nữa trong suốt cuộc hành trình này, nếu
khác đi ông sẽ giam tôi lại cho đến tận Lisbon. Tôi đưa ra lời hứa mà ông
yêu cầu, nhưng sau đó tôi lại tuyên bố rằng sẵn sàng chịu nỗi bất hạnh nặng
nề nhất chỉ có điều đừng quay về với xã hội Yahoo.
Trong thời gian hành trình của chúng tôi không xảy ra điều gì đáng kể.
Do biết ơn thuyền trưởng mà tôi đôi khi chịu nhượng bộ trước yêu cầu
chính đáng của ông và đồng ý ngồi nói chuyện với ông, cố gắng không biểu
lộ sự khinh miệt của mình đối với con người. Nhưng dù sao điều đó thường
xuyên lộ ra ở tôi còn thuyền trưởng làm ra vẻ chẳng nhận ra điều gì. Gần
như cả ngày tôi ngồi trong cabin của mình để tránh không gặp bất cứ ai
trong số thủy thủ. Thuyền trưởng nhiều lần thuyết phục tôi bỏ bộ quần áo
lông thú đi. Ông đề nghị tôi mặc bộ quần áo tốt nhất của ông, nhưng tôi
kiên quyết từ chối tất cả, không muốn mặc lên người mình những vật có
đụng chạm tới cơ thể Yahoo. Tôi chỉ xin ông hai chiếc áo sơ-mi sạch.