GULLIVER DU KÝ - Trang 65

không biết là cái gì. Tôi ra hiệu cho ông ta xòe bàn tay dưới đất, rồi lấy túi
tiền dốc cả vào tay ông ta. Có cả thảy sáu đồng tiền vàng Tây Ban Nha,
mỗi đồng bốn pistol[2], và hai ba chục đồng tiền nhỏ. Tôi thấy ông ta nhấp
nước bọt vào đầu ngón tay út, nhấc đồng tiền to nhất lên, - rồi một đồng
nữa. Hình như ông ta hoàn toàn không biết đó là cái gì. Ông ta ra hiệu cho
tôi cất tiền vào túi áo tôi khẩn khoản nói mãi để ông ta nhận cho, nhưng sau
cùng, tôi nghĩ nên giữ lại là hơn. Lúc này, ông chủ trại cho tôi là một con
vật biết điều. Nhiều lần, ông ta nói chuyện với tôi, nhưng tôi ù cả tai như
nghe tiếng cối xay nước. Tuy vậy, ông ta nói rõ từng tiếng một. Tôi lấy hết
sức lực đáp lại bằng mọi thứ tiếng mà tôi biết, nhiều lần ông ta ghé tai cách
miệng tôi một fathom để nghe cho rõ nhưng chẳng có hiệu quả gì, bởi vì
chúng tôi không hiểu được ngôn ngữ của nhau. Ông ta bảo thợ gặt tiếp tục
công việc rồi lấy ở túi ra cái khăn mùi soa, gấp đôi lại, phủ lên tay trái, ông
ta đặt sát bàn tay xuống đất ra hiệu cho tôi trèo lên. Tôi leo lên một cách dễ
dàng bởi vì bàn tay cao chưa đến một foot. Tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi lúc
này là phải tuân theo lệnh của ông ta. Tôi sợ ngã nên nằm dài xuống, ông ta
bịt kín chiếc khăn đến tận đầu tôi cho cẩn thận, rồi cứ thế đem về nhà. Đến
nhà, ông ta gọi vợ ra cho xem, bà vợ rú lên một tiếng rồi chạy biến mất,
như kiểu ở bên Anh các bà trông thấy con cóc hay con nhện. Song, lúc sau,
thấy cử chỉ, dáng điệu của tôi, lại thấy tôi chăm chú làm theo những hiệu
lệnh của chồng, bà ta bị chinh phục dần và tỏ ra rất thích thú.

Khoảng giữa trưa, chị hầu dọn bữa ăn - một món thịt ngon lành - như ở

mọi nhà nông dân, được đựng trong một cái đĩa có đường kính độ hai mươi
tư foot. Gia đình gồm hai vợ chồng ông chủ trại, ba con và bà mẹ già. Cả
nhà ngồi vào bàn ăn, ông chủ đặt tôi gần ông, trên cái bàn cao chừng ba
mươi foot. Tôi sợ chết khiếp chỉ lo ngã xuống đất, nên ngồi hết sức xa mép
bàn. Bà chủ lấy một miếng thịt, băm nhỏ ra và bóp vụn một tí bánh mì để
trong cái đĩa bằng gỗ dặt trước mắt tôi. Tôi kính cẩn cúi chào, lấy dao và
dĩa ra ăn, cả nhà tỏ ra rất thích thú. Bà chủ sai chị đày tớ đi lấy một chén
rượu nhỏ, đựng được chừng ba galon[3] và rót cho tôi uống. Khó nhọc lắm
tôi mới bưng nổi cái chén bằng hai tay. Tôi hét lên bằng tiếng Anh để chúc
sức khỏe bà chủ, khiến cả nhà phá lên cười vui vẻ làm tôi ù cả tai. Thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.