GULLIVER DU KÝ - Trang 71

chỉ dáng điệu cũng vậy, nói một thứ tiếng riêng, rằng người đó đã học được
nhiều tiếng ở đây, đi được bằng hai chân, có kỷ luật và dễ thương, khi
người ta gọi thì đến, bảo làm gì thì làm nấy, chân tay nhỏ nhắn nhất trần
đời, nước da mịn hơn cả nước da cô gái đại quý tộc lúc ba tuổi. Một người
chủ ấp ở không xa đấy lắm, bạn thân của ông chú tôi đã phải đến tận nơi để
xác minh câu chuyện là có thực. Thế là tôi ra biểu diễn ngay tức khắc.
Người ta đặt tôi lên bàn, tôi đi lại theo lệnh chỉ huy, tôi rút kiếm ra, tra vào
bao, cúi chào theo yêu cầu của ông chủ tôi, rồi dùng tiếng thổ dân ở đây cất
tiếng hỏi: "Bác có được mạnh khỏe không?" chúc mừng ông ta theo lời chỉ
bảo của cô vú nhỏ bé nhỏ. Ông khách đã già, mắt mờ, nên ông ta đeo kính
để nom tôi cho rõ. Tôi bật cười, bởi vì hai con mắt ông ta giống như hai
mặt trăng chiếu sáng trong một căn buồng có hai cửa sổ. Cả nhà biết vì sao
tôi cười nên cũng vui vẻ cười theo khiến lão già cục mịch kia thấy bực
mình và phát cáu lên. Lão ta nồi tiếng là người keo kiệt. Thật chẳng ngoa,
mà cũng vô phúc cho tôi, lão khuyên ông chủ nên mang tôi sang chợ thành
phố bên cạnh trưng bày cho công chúng xem để thu tiền, chợ cách ấp chúng
tôi hai mươi dặm, đi ngựa mất nửa tiếng đồng hồ. Nhìn ông chủ tôi và lão
già thì thầm to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ tôi, tôi đoán chừng có
việc gì không hay đang được bàn bạc. Tôi sợ quá, đoán sai một vài lời nói
của hai người. Sáng hôm sau, cô bé cho tôi biết tất cả câu chuyện mà cô đã
khéo léo moi được của mẹ. Cô bé ôm chặt tôi vào lòng, nức nở khóc vì
buồn rầu và xấu hổ. Cô sợ đám dân chúng sẽ làm khổ tôi. Họ có thể bóp
chết tôi, bẻ gãy chân, gãy tay tôi. Cô còn biết tính tôi hay e thẹn và biết giữ
danh dự, mà bây giờ phải ra mắt làm trò cho đám dân chúng xem để lấy
tiền thì sẽ nhục nhã cho tôi. Cô bảo bố mẹ cô đã hứa Grildrig sẽ hoàn toàn
là của cô, nhưng cô đã biết lời hứa ấy chẳng có gì bảo đảm, cũng như năm
ngoái, bố mẹ cô hứa cho cô một con cừu con, nhưng khi cừu lớn, bố mẹ cô
bán mất. Về phần tôi, tôi có thể chân thật nói rằng tôi chẳng buồn phiền
bằng cô bé. Tôi vẫn hy vọng một ngày kia tôi sẽ lại được tự do. Còn việc bị
làm nhục lúc bị đưa ra trưng bày như một vật kỳ lạ, thì tôi tự coi là người
hoàn toàn xa lạ với xứ sở này, nếu tôi ở trên đất nước Anh thì điều sỉ nhục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.