GULLIVER DU KÝ - Trang 72

đó mới đáng trách, bởi vì trong hoàn cảnh như tôi hiện nay, có lẽ ngay Anh
hoàng cũng đành phải chịu số phận như thế.

Theo lời khuyên của ông bạn, đến phiên chợ đầu tiên của thành phố bên

cạnh, ông chủ tôi cho tôi vào một cái hộp và mang cô con gái đi theo, cô
ngồi trên một cái nệm phía sau. Hộp đóng kín mít, có một cái cửa để tôi ra
vào và mấy lỗ hổng bé tí teo để không khí lọt vào. Cô bé đã cẩn thận đặt
trong hộp cái thảm chùi chân ở giường búp bê để tôi khỏi đau. Cuộc hành
trình chỉ mất nửa giờ, nhưng tôi bị hất lên hất xuống một cách kinh khủng.
Mỗi bước ngựa phi dài tới bốn mươi foot, và nó nhảy cao đến mức tôi
tưởng như đang ở trong thuyền, gặp một trận bão táp dữ dội nhưng nhịp
điệu nhanh hơn. Con đường xa hơn từ Luân Đôn đến St. Alban một chút.
Ông chủ tôi đỗ xe ngựa ở một cái quán ông ta thường nghỉ chân. Sau một
hồi bàn bạc với chủ quán và chuẩn bị vài ba thứ cần thiết, ông ta thuê một
anh grultrud, tức là một anh giao hang, báo cho khắp thành phố biết về một
con vật kỳ lạ mà người ta sẽ đem triển lãm ở quán Chim Ưng Xanh con vật
kỳ quái này bé hơn con splacnuck[2], giống hệt người về mọi mặt biết nói
và biết làm hàng trăm nghìn trò vui.

Người ta đặt tôi lên bàn, trong căn phòng lớn nhất của quán hàng, mỗi

bề tới ba trăm foot. Cô bé chủ ngồi ở ghế đẩu kê cạnh bàn để trông nom tôi
và sai khiến tôi làm trò. Để tránh cảnh hỗn loạn. Ông chủ tôi chỉ cho từng
tốp ba mươi người vào xem. Tuân theo lệnh của cô chủ, tôi đi lại trên bàn,
cô đặt mấy câu hỏi mà cô biết tôi trả lời được, tôi căng phồng mồm ra mà
hét to tướng. Tôi chào đám người xem nhiều lần, chúc mừng họ, tôi đã học
thuộc lòng mấy câu đó. Tôi đón lấy cái đê đầy rượu ở tay cô bé chủ và
uống mừng sức khỏe mọi người. Tôi rút thanh kiếm ra, quay tít mấy vòng
như kiểu người đấu kiếm ở nước Anh. Cô chủ đưa cho tôi cọng rơm làm
ngọn giáo và múa như tôi đã học được hồi còn ít tuổi. Ngày hôm ấy, mười
hai lượt người đã vào xem, tôi phải diễn lại những trò khỉ ấy cho đến khi
kiệt sức và xấu hổ gần chết. Những người đã được xem kể những chuyện
diệu kỳ khiến cho dân chúng suýt phá cửa để vào xem. Vì quyền lợi của
bản thân mình, ông chủ tôi cấm mọi người sờ đến tôi, chỉ trừ cô chủ, để
ngăn ngừa mọi nguy hiểm, ông ta cho kê một dãy ghế dài quanh bàn khá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.