GULLIVER DU KÝ - Trang 73

xa, để người xem khỏi với tay tóm được tôi. Tuy vậy, một thằng nhãi độc
ác cầm quả hạt dẻ đã ném suýt đúng đầu tôi, nếu trúng thì đầu tôi sẽ vỡ tan
vì quả hạt dẻ to bằng quả bí đỏ. Nhưng tôi đã hài lòng khi thấy thằng tướng
cướp nhãi nhép ấy bị một trận đòn trước khi bị đuổi ra khỏi phòng.

Ông chủ tôi báo tin cho mọi người biết, đến phiên chợ sau, ông chủ tôi

lại cho tôi ra làm trò. ông ta chuẩn bị cho tôi một cái xe tốt hơn, điều đó
cũng đúng thôi, bởi vì sau cuộc hành trình thứ nhất và sau tám giờ làm trò
liên tục, tôi đứng không vững, khản cổ đến mất cả tiếng. Phải mất ba ngày
tôi mới hồi sức. Thế vẫn chưa đủ, lại thêm lúc tôi về đến nhà tôi đâu có
được nghỉ thật sự, danh tiếng tôi đã đồn xa đến hàng trăm dặm quanh vùng
và người ta đến tận nhà chủ tôi để xem. Có ngày đến hơn ba mươi lượt
người cùng vợ con và vô khối đàn bà và trẻ con (bởi vì xứ này rất đông
dân), dù chỉ là một gia đình, chủ tôi cũng bắt trả tiền, thành ra suốt tuần lễ
không mấy khi tôi được yên thân (trừ ngày thứ tư là ngày chủ nhật của họ).
Thấy tôi là nguồn lợi lớn cho mình, chủ tôi quyết định cho tôi đi biễu diễn
tại các thành phố lớn trong nước. Sau khi sắm sửa đầy đủ những thứ cần
thiết cho một cuộc hành trình lâu dài và thu xếp việc nhà, ông ta từ biệt vợ
và ngày 17 tháng tám 1703 khoảng hai tháng sau khi tôi đặt chân lên đất
nước này, chúng tôi khởi hành lên thủ đô ở gần trung tâm xứ sở, cách nơi
chúng tôi ở một nghìn năm trăm dặm. Ông chủ cho cô con gái
Glumdalclitch ngồi trên ông ngựa phía sau ông. Cô bé đặt tôi vào cái túi
của cô, nhét thêm một cái hộp buộc chặt vào mình cô. Cô lấy thứ vải nhẹ
nhất đệm tứ phía cái hộp. Tôi được một cái giường búp bê, có quần áo và
tất cả những cái cần thiết cho đời sống. Đoàn tùy tùng có độc một anh
người ở trẻ tuổi để vác đồ đạc.

Ông chủ dự định cho tôi biểu diễn ở tất cả các thành phố trên dọc đường

đi, và rẽ vào làng nào hoặc lâu đài nào có thể kiếm lời, cách đường cái năm
mươi hay một trăm dặm. Mỗi ngày đoạn dường chúng tôi đi thường không
quá một trăm năm mươi dặm. Bởi vì cô bé hay kêu đi ngựa chóng mệt, cốt
để cho tôi được nghỉ ngơi. Cô hay lấy tôi ra khỏi hộp để tôi được thoáng
mát và xem phong cảnh, và bao giờ cũng giữ một đầu dây buộc tôi thật
chắc. Chúng tôi qua năm, sáu con sông rộng hơn sông Nile hoặc sông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.