thấy tôi đi lại ngài cứ nghĩ tôi là một cái máy đồng hồ (một nghề hoàn hảo
ở xứ này) do một nhà nghệ sĩ tài hoa sáng chế. Nhưng khi nghe tôi nói từng
tiếng rõ ràng và mạch lạc, ngài không giấu nổi vẻ nhạc nhiên. Ngài không
tin những điều tôi kể việc đã đến xứ sở của ngài như thế nào, ngài cho đó là
một câu chuyện do hai cha còn ông chủ tự nghĩ ra rồi dạy tôi nói vài ba
tiếng để bán được giá đắt. Xuất phát từ ý nghĩ ấy, ngài đặt mấy câu hỏi nữa,
tôi trả lời đầu vào đấy, có điều giọng nói còn lơ lớ như giọng của người
nước ngoài, và còn có những lỗi về ngôn ngữ và cách nói quê mùa mà tôi
đã học được ở nhà ông chủ trại, nó không văn vẻ như cách nói nơi cung
đình.
Nhà vua cho đi mời ba nhà bác học nổi tiếng đang trực trong tuần lễ này
theo tục lệ của xứ sở. Sau khi xem xét tôi từng li từng tí, ba nhà bác học có
ba ý kiến khác nhau. Nhưng họ đồng tình cho rằng tôi không thể sinh ra
theo những quy luật bình thường của tự nhiên, bởi vì tôi không thể chạy
nhanh, cũng như không thể leo cây hay đào hố dưới đất để tự bảo vệ mình.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng hai hàm răng tôi họ kết luận tôi thuộc giống ăn
thịt. Nhưng hầu hết giống vật bốn chân đều khỏe hơn tôi, loài chuột hay bất
kỳ loài gì khác cũng đều lanh lẹn hơn, cho nên họ không hình dung nổi
bằng cách nào tôi có thế kiếm ăn được, nếu không phải là tôi ăn ốc sên hay
sâu bọ. Nhưng bằng nhiều lập luận, họ chứng minh là điều này không thể
xảy ra. Một trong những nhà bác học ấy cho rằng tôi là một cái quái thai
hay một con chim đẻ non, nhưng ý kiến này bị hai nhà bác học kia bác bỏ
ngay, họ nhận xét chân tay tôi nhỏ nhắn nhưng hoàn thiện vì tôi đã sống
được lâu năm - điều này là dĩ nhiên, theo cách quan sát từng sợi râu của tôi
qua ống kính phóng đại. Họ không muốn công nhận tôi là một thằng lùn
bởi vì tôi bé quá sức. Gã lùn của hoàng hậu - người nhỏ bé nhất lúc này -
cao gần ba mươi foot. Bàn luận hồi lâu họ nhất trí kết luận rằng tôi là một
relplum scalcath, dịch từng chữ một nghĩa là lusus naturae, kết luận này rất
phù hợp với triết học hiện đại ở châu Âu. Theo đó những giáo sư của thứ
triết học này coi khinh cái thói lọc lừa cũ rích, (những lý do thần bí) mà
những món đó theo học thuyết Aristotles[1] thường viện ra để giấu sự dốt