GULLIVER DU KÝ - Trang 79

nơi khác, và để đỡ xóc khi tôi đi xe ngựa. Tôi muốn một cái khóa cửa để
chuột không vào được nên một bác thợ khóa, sau nhiều lần thử đã hoàn
thành một cái ổ khóa bé tí xíu chưa từng thấy ở nước này. Tôi được giao
giữ chìa khóa trong túi vì sợ cô Glumdalclitch cầm lọt tay đánh rơi mất.
Hoàng hậu đặt dệt những tấm lụa mỏng nhất để may quần áo cho tôi, nó
không, dày hơn khăn trải giường ở nước Anh mấy tí, nhưng rất vướng, phải
một thời gian tôi mới quen. Quần áo may theo mẫu của dân tộc này, kiểu
nửa Ba Tư nửa Trung Quốc, vừa long trọng, vừa lịch sự.

Hoàng hậu rất thích ở gần tôi, ăn cơm cũng phải có tôi ở bên cạnh. Bữa

ăn của tôi đặt trên bàn của hoàng hậu, ngang tầm khuỷu tay bà, lại kê một
cái ghế cho tôi ngồi. Cô bé Glumdalclitch ngồi ở một cái ghế đẩu liền sát
đầu bàn tôi, để giúp đỡ và trông nom cho tiện. Tôi có một bộ đồ ăn hoàn
chỉnh. gồm đĩa to, đĩa nhỏ như thứ đồ chơi của trẻ con tôi thấy bán ở cửa
hàng thiếu nhi ở Luân Đôn. Cô bé vú nuôi của tôi cất bộ đồ ăn trong một
cái hộp, hộp để trong túi áo, đến bữa ăn mới dọn ra và chính tay cô rửa bát
cho tôi. Không ai ăn cơm cùng với hoàng hậu, trừ hai công chúa, cô lớn
mười sáu tuổi, cô bé mười ba tuổi một tháng. Hoàng hậu thường đặt vào
đĩa ăn của tôi một miếng thịt, tôi mang dao ra và tự cắt lấy. Bà tỏ ra rất
thích thú khi xem tôi cắt nhỏ miếng thịt ra. Tuy dạ dày bà thuộc loại yếu,
nhưng một miếng thịt bà ăn cũng đủ cho một bữa cơm của mười hai bác
chủ ấp ở bên Anh, lúc đầu thấy thế, tôi phát kinh lên. Bà nhai cánh chim
sơn ca cả xương, mặc dù mỗi cánh chim to gấp chín lần cánh chim gà tây,
và bỏ vào miệng một miếng bánh to bằng hai cái bánh nặng bốn pound[2].
Bà uống rượu rót trong một cái cốc bằng vàng, mỗi hớp bằng cả một thùng
ton- nô. Dao thì dài bằng hai cái lưỡi liềm cắm thẳng vào cán. Thìa, dĩa và
các đồ dùng khác đều to, với tỉ lệ như thế. Tôi còn nhớ một hôm cô bé
Glumdalclitch dắt tôi đi xem mấy cái bàn, bên trên mười hay mười hai con
dao và dĩa to tướng xếp thành hàng, chưa bao giờ tôi thấy một cảnh tượng
rùng rợn như thế.

Thứ tư mỗi tuần (như tôi đã nói, thứ tư là ngày nghỉ của họ), vua, hoàng

hậu và con trai, con gái hoàng tộc cùng ăn chung trong cung điện. Tôi trở
thành một cận thần của nhà vua nên bàn và ghế của tôi kê bên trái ngài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.