GULLIVER DU KÝ - Trang 80

trước một bình muối. Đức vua rất thích nói chuyện với tôi, ngài hỏi tôi về
phong tục, tôn giáo, luật pháp, chính quyền và trình độ khoa học ở châu
Âu, tôi đem hết sự hiểu biết của mình để trả lời ngài. Với trí thông minh
linh hoạt, sự phán đoán chính xác, ngài phát biểu những ý kiến rất khôn
ngoan, những nhận xét hợp tình hợp lý về tất cả những điều tôi trình bày.
Nhưng phải kể thật với các bạn một câu chuyện: một hôm tôi nói hơi quá
nhiều về Tổ quốc thân yêu của tôi, về thương mại, những trận chiến tranh
trên đất và dưới biển. những ý kiến của tôi về tôn giáo, những đảng phái
chính trị. Nhưng do những thành kiến của nhà vua và sự giáo dục của ngài
dẫn ngài đi quá xa, nên ngài cầm lấy tôi, nhấc tôi bỏ vào bàn tay phải, còn
tay trái thì vuốt ve âu yếm, ngài khà khà cười vui vẻ, hỏi xem tôi thuộc
đảng Tự do hay đảng Bảo thủ ở Anh. Rồi, quay lại vị tể tướng cầm trong
tay một cái gậy trắng to bằng cột buồm lớn tàu Royal Sovereign, ngài bảo
rằng, sự vĩ đại của con người thật như cái rơm, cái rác, bởi vì ngay con sâu
con bọ bé nhỏ như tôi cũng có thể bắt chước được họ. Thế nhưng - ngài nói
tiếp - tôi tin rằng những con vật này cũng có tước vị, huy chương đàng
hoàng, chúng nó làm tổ, xây dựng thị trấn mà chúng nó gọi là nhà cửa,
thành phố, chúng nó có nghi lễ và những đoàn tùy tùng, chúng nó yêu, đấu
tranh, đánh nhau, lừa gạt, phản bội. Và cứ thế, ngài nói mãi, và sắc mặt tôi
ngày càng biến đổi khi thấy Tổ quốc cao quý của tôi, chúa tể của nghệ
thuật và vũ trụ, là nỗi sợ hãi của nước Pháp, là người cầm vận mệnh của
châu Âu, là trung tâm của đức hạnh, danh dự và chân lý, niềm tự hào và sự
khao khát của vũ trụ, bị nhục mạ như vậy. Nhưng hoàn cảnh của tôi không
cho phép tôi rửa nhục. Sau khi suy nghĩ chín chắn, tôi tự hỏi xem có phải
thật sự mình bị lăng nhục không. Tôi nhớ lại rằng, sau nhiều tháng sống
chung với những người khổng lồ, chuyện trò với họ, nhận thấy mỗi vật
quanh tôi đều tương ứng với mọi thứ khác, nên cảm tưởng khủng khiếp lúc
đầu trước thân hình to lớn và dáng vẻ của họ dần dần biến mất. Bây giờ,
nếu tôi thấy các vị quý tộc và các bà phu nhân ấy tụ tập nhau lại, với đồ
trang sức đầy người, quần áo xênh xang, hành động đúng theo cương vị
chức tước của mỗi người, đi đi lại lại, chào hỏi, chuyện trò với nhau, thì,
nói thật tôi cũng muốn cười nhạo họ, cũng như nhà vua và các quan cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.