GULLIVER DU KÝ
GULLIVER DU KÝ
Jonathan Swift
Jonathan Swift
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 6
Chương 6
ỗi tuần lễ, tôi thường được một, hai buổi vào yết kiến nhà vua lúc ngài
ngủ dậy, và tôi cũng thường được xem bác thợ cạo cạo râu Ngài. Thật là
khủng khiếp: con dao cạo to bằng cái lưỡi liềm. Theo tục lệ của xứ sở, mỗi
tuần lễ vua cạo râu hai lần. Một hôm, tôi xin được bác thợ cạo một nắm bọt
xà phòng và bới ra được chừng bốn chục cái râu. Tôi kiếm một mẩu gỗ tốt,
đẽo gọt thành một cai lược, rồi lấy cái kim nhỏ nhất của cô Glumdalclitch
khoét một hàng lỗ cách xa đều nhau. Tôi rửa sạch râu, cắt chéo mỗi sợi rồi
cắm vào hàng lỗ, thế là được một cái lược khá đẹp mắt. Thật là tiện lợi vì
lược của tôi đã gãy gần hết răng. Ở đây, tôi chưa thấy người thợ nào đủ
chính xác và tỉ mỉ để làm cho tôi một cái lược vừa ý.
Câu chuyện này nhắc tôi đến một công việc khá vui đã chiếm của tôi
nhiều thì giờ nhàn rỗi. Tôi năn nỉ bà hầu phòng hoàng hậu để dành cho tôi
những món tóc rối mỗi khi bà chải đầu cho hoàng hậu. Chẳng mấy ngày, tôi
được một nắm tướng. Sau khi hội đàm với ông bạn thợ mộc của tôi, người
đã nhận được lệnh phải làm những việc tôi yêu cầu, rồi tôi bảo ông ta đóng
cho tôi hai cái khung ghế kích thước bằng ghế trong hộp, và lấy cái khoan
nhỏ tí xíu đục cho tôi mấy hàng lỗ ở chỗ tựa và chỗ ngồi, sau đó tôi chọn
những sợi tóc bền nhất, xỏ vào hàng lỗ đan như người đan rổ rá ở châu Âu.
Ghế làm xong, tôi đem tặng nhà vua. Vua cho cất trong tủ kính để mỗi khi
khách đến mang ra khoe, và đồ vật kỳ lạ ấy đã làm cho mọi người phải
ngạc nhiên. Hoàng hậu bảo tôi ngồi lên ghế nhưng tôi nhất định không
nghe, bởi vì thà chết chứ tôi không chịu đặt cái bộ phận chẳng quý báu gì
của tôi trên món tóc quý ấy. Vẫn do cái tài khéo vặt của tôi, tôi còn lấy tóc
đan một cái ví tiền rất xinh, dài độ năm foot, có thêu tên hoàng hậu, bằng