chữ vàng, được sự đồng ý của hoàng hậu, tôi tặng cái túi ấy cô
Glumdalclitch, nhưng cái ví chỉ đẹp chứ không dùng được việc, bởi vì nó
không đựng được những đồng tiền quá nặng, thành thử cô bé chỉ dùng
đựng mấy cái đồ chơi và lấy làm sung sướng lắm.
Vua thích âm nhạc, ngài thường tổ chức những buổi hòa nhạc trong triều
đình, thỉnh thoảng tôi được mời đến nghe. Người ta để tôi trong hộp đặt lên
bàn cho tôi nghe. Nhưng âm thanh ở đây to quá, tôi chỉ thấy inh tai nên
không phân biệt được điệu nhạc. Tôi tin chắc rằng dù tất cả đội trống kèn
của quân nhạc hoàng gia Anh có khua ran bên tai bạn cũng không ầm ỹ như
vậy. Bởi vậy, tôi bảo họ mang cái hộp ra rõ xa, là tôi đóng kín các cửa lại,
buông rèm xuống, đến lúc ấy tôi mới thưởng thức được cái hay của các bản
nhạc. Thuở nhỏ, tôi được học đánh đàn spinet. Cô Glumdalclitch có một cái
đàn spinet, mỗi tuần thầy giáo đến dạy cô hai lần. Cái đàn này tôi gọi là đàn
spinet bởi vì hình dáng và cách chơi na ná giống như đàn spinet của chúng
ta. Có một lần tôi chợt nghĩ là phải đánh một điệu nhạc Anh cho vua và
hoàng hậu nghe, nhưng thật là khó, bởi vì chiếc đàn này dài tới sáu mươi
foot, mỗi phím đàn gần một foot, thành thử tôi không thể bấm quá năm
phím. Muốn đàn kêu lên tiếng, tôi phải đấm thật mạnh, vừa tốn sức vừa
chẳng kết quả gì lắm. Tôi liền nghĩ ra một cách thế này, tôi làm hai cái gậy,
một đầu to, một đầu nhỏ, tôi lấy da chuột quấn ở đầu to để khỏi hỏng phím
đàn và khỏi giảm âm thanh. Người ta đặt trước đàn một cái ghế dài, thấp
hơn mặt bàn bốn foot. Tôi đứng trên ghế, chạy từ đầu nọ đến đầu kia, đi đi
lại lại rõ nhanh, lấy hai gậy nện thất lực vào phím đàn, thế là tôi chơi được
một bản nhạc Anh làm cho vua và hoàng hậu rất thú vị. Còn tôi thì mệt bở
hơi tai. Tuy vậy, tôi cũng chỉ chơi có mười sáu phím, và chẳng như các
nhạc sĩ thực thụ, tôi không vừa ca vừa đánh đàn được, như thế chiến công
bị hạn chế quá nhiều.
Như tôi đã nói, đức vua là một người hiểu biết, ngài thường ra lệnh
mang hộp của tôi vào phòng làm việc. Ngài bảo tôi chui ra khỏi hộp, tôi
mang theo một cái ghế rồi ngồi xuống, ngang tầm mặt ngài. Như thế, nhiều
lần tôi đã nói chuyện với ngài. Một hôm, tôi mạnh dạn bảo ngài rằng thái
độ khinh khỉnh của ngài đối với châu Âu và các nước khác trên thế giới