GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 107

bước nhẹ phía sau và chỉ giật mình bừng tỉnh khi phát giác một chiếc bóng
cao lớn đổ dài bên bóng của chính ông.

Ông hốt hoảng nhảy lui ra xa, định thần nhìn lại và nhận ra chiếc bóng

chính là bóng của ông già đã dẫn dụ mọi người tới đây. Ông già đang cầm
trên tay lưỡi phi đao mà Lôi Chấn vừa vứt trên nền cỏ, lặng lẽ nhìn Trần
Lãm từ khoảng cách chừng hơn một trượng.

Trần Lãm không ngạc nhiên về cung cách của ông già, cũng im lặng chờ

đợi. Ông già hết nhìn Trần Lãm lại nhìn nấm mồ rồi lên tiếng:

- Ngươi tương quan với gã đó thế nào?
Trần Lãm khẽ lắc đầu. Ông già tiếp:
- Ngươi tới đây làm chi?
Trần Lãm đáp lửng lơ:
- Mỗi người đều có việc riêng của mình. Bỗng dưng ai lặn lội giữa rừng

vào lúc canh khuya này.

Trong lúc nói, Trần Lãm vẫn thấy hiện lên hình ảnh Phạm Bảo nằm chết

và chuẩn bị đối phó với mọi cử động bất chợt của ông già.

Nhưng ông già có vẻ không lưu tâm tới lời đáp của Trần Lãm, chỉ khẽ ơ

hờ gật đầu như đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó, mắt không rời nấm mộ.
Đột nhiên, ông già buông một hơi thở dài, vẫn nhìn chăm chú vào lưỡi đao
trên tay. Hồi lâu sau, ngẩng lên nhìn Trần Lãm, ông già hỏi:

- Ngươi sợ ta không?
Trần Lãm cười nhạt không đáp. Ông già nhíu mày chiếu tia nhìn lạnh lẽo

vào mắt người đối diện. Thấy Trần Lãm bình thản, ông già sẵng giọng:

- Ngươi không sợ sao?
Trần Lãm chậm rãi đáp:
- Sợ, mà cũng không!
Ông già gằn giọng:
- Ngươi nói nhăng gì vậy?
Trần Lãm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.