GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 109

Đột nhiên, ông già buông một hơi thở dài, rồi không thèm nhìn Trần

Lãm, lặng lẽ quay lưng bước đi. Trần Lãm không tính trước được hành vi
này của ông già nên đứng sững nhìn theo. Ông vẫn ngờ vực ông già đang
mưu tính điều gì đó, nhưng ông già không hề nhìn lại, tiếp tục bước thêm
một khoảng xa rồi chuyển mình lao vào màn đêm. Trần Lãm ngẩn người
hoang mang hồi lâu rồi lẩm bẩm:

- Có lẽ lão đang ẩn mình nơi một xó xỉnh nào ở mé nam sườn núi.
Chợt nhớ lại cuộc đối đáp hồi chiều của Lý Hồng Dương với ông già,

Trần Lãm nghĩ:

- Nếu đúng lão có tương quan với Khuất Ngự Phong thì họ Khuất đang

quanh quẩn tại đây.

Trần ngâm thêm một hồi, Trần Lãm tự nhủ:
- Việc tìm tung tích họ Khuất không khó khăn nữa.
Ông quay nhìn nấm mộ Phạm Bảo và trở lại với ý nghĩ về cái mỏng

manh của sự sống. Ông không còn nhớ tới ông già kỳ lạ mà chỉ thấy lởn
vởn trong đầu hình ảnh cuối cùng của Phạm Bảo.

Ánh trăng xối chan hòa trên tóc, trên vai biến ông thành một khối đá bạc

phếch. Ông đứng như thế hồi lâu mới uể oải bước đi.

Ánh trăng mỗi lúc một tỏ hơn chiếu sáng cả một vùng đồi núi hoang vu.

Trần Lãm chỉ nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng gió khua động trong cây
cỏ. Ông nương theo những vùng bóng tối vượt lên sườn núi.

Đặt chân vào đường hang, ông bỗng cảm thấy hồi hộp lạ thường.
Hơn mười năm qua, ông đã nhiều lần tới đây giữa lúc đêm khuya mù

mịt, nhưng chưa từng thấy bồn chồn hồi hộp. Cảm giác khác lạ này khiến
Trần Lãm không dám băng giữa đường hang mà thận trọng men theo bờ
vách. Vừa đi ông vừa nghĩ về mối lo dấy lên từ lúc ông rời khỏi đường
hang xuống núi hồi đêm trước. Mối lo như quyện theo từng bước đi của
ông và lớn thêm mãi. Trần Lãm thấy đường hang có vẻ dài thêm và ông
gần như sắp nghẹn thở. Cuối cùng cửa hang cũng hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.