GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 108

- Cái mức nhẫn tâm của lão thì đáng sợ. Ngoài ra chẳng có gì đáng sợ, dù

lão là ai chăng nữa.

Ông già xoay nhẹ lưỡi phi đao, kẹp giữa hai ngón tay khi Trần Lãm nói

dứt. Trần Lãm thấy cái đầu bạc trắng nghiêng về phía mình rồi ông già lên
tiếng:

- Ta không tin câu nói của ngươi.
Kẹp lưỡi phi đao giữa hai ngón tay, ông già tiếp:
- Với khoảng cách này, ta đặt mũi đao vào tim ngươi còn dễ hơn thò tay

vào túi áo. Ngươi phải sợ khả năng đó của ta chứ?

Trần Lãm cười:
- Sống hay chết đâu phải chuyện lạ trên đời. Cái tuyệt nghệ giết người

bất quá chỉ đưa cái chết tới sớm hơn một chút thôi, có gì đáng sợ.

Ông già nhìn thật sâu vào mắt Trần Lãm, hỏi:
- Ngươi tên gì?
Trần Lãm lắc đầu:
- Việc thông báo tên họ lúc này không cần thiết.
- Nếu ta muốn ngươi thông báo thì sao?
Trần Lãm vẫn giữ giọng đều đều:
- Mỗi người đều có ý muốn riêng, không ai ngăn cản được.
- Ngươi đang ngăn cản ý muốn của ta đó.
- Nếu việc xẩy ra như vậy thì chỉ do ngẫu nhiên đã có hai ý muốn trái

ngược xuất hiện cùng một lúc.

Ông già quắc mắt nhìn như xoáy vào mặt Trần Lãm. Xung quanh hai

người không một tiếng động nhỏ và Trần Lãm nghe rõ từng nhịp tim của
mình. Đối diện với ông là một nhân vật khác thường khó bề lường đoán.
Ông kín đáo nhích lui ra xa hơn trong lúc hai tay đặt lên ngang sườn thủ
sẵn.

Suốt thời gian đó, nét mặt ông già trơ trơ như một khuôn mặt sáp. Trần

Lãm không phân biệt nổi đó là nét khô lạnh tàn ác hay nét suy tư lắng đọng
tới thất thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.