GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 124

Bạch Hổ lắc đầu:
- Nếu đã chạm mặt lão thì không biết tôi còn ở bên cô lúc này không?
Tiểu Giao thắc mắc:
- Không lẽ không có ai đủ sức đánh bại lão sao?
Bạch Hổ nói:
- Tôi nghĩ có hai nguyên do. Thứ nhất là lão luôn ẩn mặt, bất ngờ ra tay

rồi biến vào bóng tối. Lão kín đáo đến nỗi cho tới nay không mấy người
biết mặt lão. Thứ hai, có lẽ lão có cơ duyên may mắn chưa gặp người có đủ
bản lĩnh đánh bại lão.

Tiểu Giao trở lại với câu hỏi đã nêu:
- Phạm huynh tính thế nào, nếu ta gặp lão?
Bạch Hổ đáp một cách lưỡng lự:
- Có lẽ ta phải xử dụng đúng thủ đoạn của lão.
Tiểu Giao hỏi:
- Phạm huynh nghĩ là ta có thể đánh lén lão sao?
Bạch Hổ gật đầu:
- Chỉ còn cách đó, dù không dễ dàng đánh lén lão.
Chàng suy nghĩ một hồi rồi tiếp:
- Cách hay nhất là đánh lén bằng ám khí. Như thế nếu không hạ được lão

cũng có nhiều triển vọng không bị lão sát hại. Tuy nhiên, lão vốn thiện
dụng ám khí nên chắc hẳn hết sức nhậy bén và tinh tường về mặt này.

Tiểu Giao nói:
- Dù sao thì Phạm huynh có vẻ đã chọn đương đầu với họ Khuất nếu

thấy lão lấy được kiếm thần. Từ giờ tới lúc biết chắc điều đó còn nhiều thời
giờ đủ cho ta cân nhắc cách đối phó tốt hơn.

Cả hai đã tới cách thôn Đông Hạ không đầy ba dặm. Ánh trăng càng lúc

càng tỏ hơn lấp lánh trên những cành lá. Từ một khoảng đất cao, hai người
đã thấy dẫy đồi ăn sâu vào thôn, băng ngang phía sau căn nhà dì Lê. Bất
chợt, cả hai cùng dừng phắt lại. Tiểu Giao cố nén một tiếng kêu kinh hãi,
nhích sát bên Bạch Hổ. Cách họ một khoảng không xa, ngay bên gò đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.