GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 125

trống lưng chừng đồi, một người nằm dài trên nền cỏ. Người này nằm xấp,
hai tay dang ra, hoàn toàn bất động. Cả vùng đồi vắng lặng tựa hồ muốn
tăng thêm vẻ bí ẩn hãi hùng. Tiểu Giao ghé sát tai Bạch Hổ thì thầm:

- Dường như người đó chết rồi!
Bạch Hổ nhíu mày quan sát hồi lâu mới lên tiếng:
- Có thể là bị thương rất nặng!
Chàng nhìn quanh khắp vùng đồi trống, tiếp:
- Để tôi tới coi!
Chàng nói với Tiểu Giao:
- Cô hãy dừng tại đây!
Tiểu Giao lo ngại bàn:
- Phạm huynh cũng nên chờ thêm một lát nữa.
Bạch Hổ nói:
- Nếu quả người đó chưa chết thì ta cần cứu gấp.
Chàng vừa bước lên vừa dặn:
- Cô không được lộ diện kể cả khi tôi lâm nguy.
Tiểu Giao choáng váng như bất ngờ bị trúng đòn. Nàng vội níu tay Bạch

Hổ kéo lại:

- Khoan đã, Phạm huynh!
Thấy nàng hốt hoảng, Bạch Hổ dừng lại, hỏi:
- Cô thấy điều gì?
Tiểu Giao lắc đầu không biết đáp ra sao. Câu nói của Bạch Hổ chỉ khiến

nàng bất ngờ nhớ lại câu chuyện với hai sư huynh trước khi xuống đèo Ba
Dội. Tam sư huynh của nàng đã nói một câu y hệt và chỉ khoảnh khắc sau
đã chết thảm bên mé đường. Bạch Hổ hỏi lại:

- Cô thấy có gì khác lạ sao?
Tiểu Giao lắc đầu giọng run run:
- Em sợ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.