GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 142

Chàng vùng đứng dậy để lao lên cản đường nhưng không còn biết gì

nữa. Tiểu Giao kinh hoàng thấy Bạch Hổ ú ớ mấy tiếng rồi gục xuống. Cố
nén cơn đau, nàng lết về phía chàng trong lúc vẫn nghe loáng thoáng đứa
nhỏ đối đáp với người nọ. Tiếng đối đáp đột nhiên ngưng bặt và toàn khu
đồi đá yên tĩnh lạ lùng. Tiểu Giao kề sát tai Bạch Hổ khẽ gọi:

- Phạm huynh!
Chàng như người đang say ngủ.
Vừa toan gọi tiếp, Tiểu Giao bỗng khựng lại lắng nghe. Tiếng đối đáp lại

dội lên từ khu đồi đá nhưng là những giọng nói khác hẳn. Tiểu Giao như
bừng tỉnh khi nhận ra giọng nói của Lý Hồng Dương và Lôi Chấn. Nàng tự
nhủ:

- Hai tên này đã vòng trở lại!
Trong khoảnh khắc nàng không còn thấy đau đớn nữa. Một ý nghĩ vụt

hiện lên:

- Phạm huynh và ta sẽ mất mạng ngay khi bị hai tên này phát giác.
Nàng nhìn quanh và nhận ra mình và Bạch Hổ đang nằm giữa vùng cỏ

hoang bên một mé rừng. Vẫn ẩn mình trong cỏ, nàng xốc Bạch Hổ lên kéo
về phía rừng cây. Những tàng lá dày đặc giống như hàng trăm cánh tay đan
kết lại xô Tiểu Giao ra. Thận trọng vạch từng nhánh cây nhỏ, nàng kéo
Bạch Hổ lui dần sâu vào phía trong. Bạch Hổ vẫn mê man, tóc xoã tung.
Tiểu Giao đưa tay gạt những sợi tóc trên trán chàng và lần đầu tiên bỗng
chú ý tới diện mạo Bạch Hổ. Nàng ngạc nhiên với cảm giác tất cả đều quen
thuộc tới mức thân thiết với nàng.

Từ phía ngoài, tiếng Lý Hồng Dương cất lên với vẻ bực bội:
- Kẻ nào đã tới đây lúc vừa rồi?
Lão ngưng lại quát Lôi Chấn:
- Xuống hẳn bãi cỏ tìm coi!
Gần như ngay sau đó, Tiểu Giao nghe Lôi Chấn nói như reo lên:
- Thấy rõ rồi!
Gã nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.