GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 168

Núi đồi như đổi khác sau khi lũ trẻ đi khuất.
Dư vang cuối cùng của lời ca như những vụn sỏi chìm dần xuống đáy

nước. Thoáng chốc, cả một vùng rộng lớn chỉ còn tiếng gió khua nhẹ trên
đầu các ngọn lau. Tiểu Giao lên tiếng:

- Phạm huynh nghe rõ câu chuyện của lũ nhỏ chứ?
Bạch Hổ gật đầu:
- Tôi nghe rõ hết!
- Phạm huynh thấy thế nào?
Bạch Hổ lưỡng lự:
- Chúng nó chỉ đoán già đoán non nhưng cũng có thể đoán trúng.
Tiểu Giao lại hỏi:
- Ta nên làm gì?
- Có lẽ ta cứ loanh quanh trong vùng này hết đêm nay. Nếu không có gì

khác lạ thì sáng mai lén đi theo lũ nhỏ.

Chàng tiếp:
- Dù sao thì ngay bây giờ ta vẫn cần tới chỗ hẹn với Trần huynh và bàn

kỹ hơn với ông ấy.

Hai người bước ra ngoài đồng cỏ. Bạch Hổ nói:
- Nếu đêm nay ta gặp lại họ Khuất thì lão sẽ vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Giao hỏi:
- Ta sẽ liên thủ cố đối đầu với lão chăng?
Bạch Hổ lắc đầu:
- Cách đó không hẳn an toàn. Tốt nhất là cô nên ẩn mặt chờ tôi dụ lão ra

xa thì cứu bé Hoàn rồi cùng nó tìm cách cứu dì Lê.

Tiểu Giao ngần ngại:
- Nhưng-
Bạch Hổ hiểu Tiểu Giao lo cho chàng nên mỉm cười nói:
- Bữa nay tôi tin có thể đủ sức giữ mình trước họ Khuất. Nhưng nếu xẩy

ra điều không may thì cũng là chuyện thường. Ở đời này có ai tránh khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.