GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 171

Một tiếng hét đột ngột vang lên cắt ngang câu nói của lão. Tiếng hét trẻ

thơ lanh lảnh với âm sắc vút cao ghê hãi. Cả hai đều giật mình có cảm
tưởng tiếng hét cất lên ngay sát bên mình. Nhưng, nơi họ đứng chỉ là một
hõm đá cạn trống trơn. Dư âm tiếng hét chìm ngay trong tiếng mưa xối xả
nên cả hai không thể định hướng khởi phát từ đâu. Lý Hồng Dương hạ
giọng nhắc Lôi Chấn:

- Ngươi lần sát vách đá bọc về phiá kia trong lúc ta đi theo phiá này.
Nhìn Lôi Chấn, lão tiếp:
- Nếu thấy chuyện gì lạ thì vòng lại cho ta hay. Gặp nguy hiểm bất ngờ

thì hú dài một tiếng.

Chờ Lôi Chấn đi một khoảng xa, Lý Hồng Dương mới xoay mình bước

về hướng đã định. Tiếng mưa rơi ào ạt khiến lão không dè dặt, bước dọc
vách đá và chỉ thoáng sau đã tới một hốc lớn. Lão vừa ngừng lại thì một
tiếng hét phóng thẳng như lằn tên từ hốc đá nọ vào giữa mặt lão. Lý Hồng
Dương vội áp mình sau phiến đá nhô ra lắng nghe. Một giọng nói khàn
khàn vang lên:

- Mi cứ hét cho tới chết đi, thằng giặc!
Tiếp liền là một giọng phụ nữ vang lên:
- Sao ông tàn ác với một đứa trẻ như thế?
Giọng nói yếu ớt nhưng Lý Hồng Dương chấn động toàn thân. Lão nín

thở nhích lên phía trước trong lúc giọng nói khàn khàn lại cất lên:

- Nó là thằng giặc chứ đâu phải trẻ nít. Còn mụ nữa, mụ không cứng đầu

nổi với ta đâu.

Lý Hồng Dương đã đoán biết những người đang đối đáp là ai và nhủ

thầm:

- Ai dè trận mưa bất ngờ lại đưa tới điều may lớn. Ta khỏi cần tìm ở đâu

nữa.

Từ trong hốc đá, người đàn bà nói:
- Dì cháu tôi không biết gì về chuyện ông cần cả.
Người đàn ông có vẻ giận dữ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.