GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 226

Khẩu bất kỳ lúc nào. Cho nên, trước đây Đinh Bộ Lĩnh dùng tinh binh Bố
Hải Khẩu quen với đồng bằng để tấn công Hoan - Ái thì lúc này y sẽ chỉ
dùng tinh binh Hoa Lư vốn quen núi rừng để bình định Man Động. Bố Hải
Khẩu không hề bỏ trống như ngươi và chư tướng nghĩ.

Bắt gặp ánh mắt bất ngờ nhìn lên của viên vệ tướng già, ông mỉm cười:
- Ngươi đừng vội nghĩ ta nhụt chí trước khó khăn. Thực ra, suốt mấy

chục năm nay quân Đằng Châu chưa hề lùi bước trước bất kỳ kẻ địch nào
thì dù có chạm mặt tinh binh Bố Hải Khẩu cũng chưa hẳn là điều đáng
ngại. Ta nói thế chỉ để các ngươi không nhìn sai thực tế và cũng muốn nhắc
lại câu hỏi của ta: Tại sao lại phải lao vào một cuộc chém giết như thế?

Lão trả lời một cách dứt khoát:
- Bẩm, chính sứ quân đã thấy là Đinh Bộ Lĩnh không chịu để cho chúng

ta ở yên.

Vị sứ quân nói:
- Yên hay không là do chính ta chứ không do kẻ khác ban cho.
Viên vệ tướng ngơ ngác nhìn trong lúc ông cắn nhẹ vành môi nhìn ra

ngoài sân đại doanh. Bóng tối bắt đầu buông xuống xoá nhòa dần lá cờ đen
vẫn đang phần phật tung bay. Hồi lâu sau, lão lên tiếng:

- Thuộc hạ không thể hiểu nổi ngụ ý của sứ quân?
Phạm sứ quân trả lời viên vệ tướng già nhưng như đang nói với chính

mình:

- Khi để cho những mưu cầu do tư ý thôi thúc chắc hẳn khó yên.
Lão không giấu nổi băn khoăn:
- Lúc này thuộc hạ chỉ thấy nếu không sẵn sàng chiến đấu thì ngay mạng

sống của chúng ta cũng không còn khi mà một kẻ như Đinh Bộ Lĩnh dẫn
quân tới đây.

Phạm sứ quân hỏi:
- Ngươi nghĩ về Đinh Bộ Lĩnh như thế nào?
Lão vệ tướng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.