GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 53

Nàng sực nhớ lại lời sư phụ dặn trước khi nàng cùng các sư huynh lên

đường:

- Bằng mọi cách phải có một người trong các con tới Bố Hải Khẩu. Làm

được thế là sứ mạng kể như hoàn tất và ta không phụ lòng tin của Dương
tướng công.

Rồi sư phụ dặn thêm:
- Các con bắt buộc phải tới Hoa Lư trước. Từ Hoa Lư qua Bố Hải Khẩu

không còn xa. Cứ nhắm hướng bắc vượt sông Thanh Quyết rồi xoay về
hướng đông đi thêm già nửa ngày nữa sẽ tới.

Nàng ngước nhìn những ánh sao đang nhòa nhạt để định hướng. Chính

lúc đó, nàng lại thấy mình không thể rời đất Hoa Lư. Việc phát hiện kiếm
thần và sự vắng mặt bí ẩn của dì Lê luôn khuấy động đầu óc nàng. Nàng
ước chừng hướng di chuyển của ba người giao đấu hồi đêm rồi bước theo.
Dù không nắm chắc những người này có liên quan tới sự mất tích của dì Lê
hay không, nàng vẫn thấy cần phải theo dấu vết của họ.

Trời đông dần dần rạng đỏ.
Những vệt sáng mờ nhạt đầu tiên từ chân trời đã khiến cả một vùng rộng

lớn chuyển mình. Xen trong tiếng gió rì rào qua kẽ lá là tiếng chân người
rậm rịch khắp phía. Tiểu Giao thận trọng nép sát hơn vào các khóm cây dầy
trong khi di chuyển. Cảnh vật mỗi lúc một hiện rõ giúp nàng dễ quan sát
xung quanh nhưng cũng khiến nàng không dám lộ liễu chạy mau.

Tiểu Giao thấy nàng đang băng ngang một ngọn đồi rộng rải rác nhiều

khóm cây rậm. Bìa rừng lau lấn sâu vào lưng đồi bọc vòng mé trước kéo
dài tới chân một dẫy núi sừng sững với một ngọn núi vươn lên như cây cột
đá trước mắt Tiểu Giao. Nàng nhớ tới một câu nói vẫn được nhiều người
nhắc:

- Sông núi Hoa Lư giống như hình ngọa long phục hổ, lại thêm thế Tam

Trụ Kình Thiên quả là vùng địa linh của đất nước, thế nào cũng có hào kiệt
ra đời.

Tiểu Giao không hiểu lời nói đó mô tả những đặc điểm nào. Nàng chỉ

thấy mình đang đứng giữa một vùng núi rừng hiểm trở với mấy ngọn núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.