GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 142

Rồi giàn nhạc dẫn đầu, đội quân tập hậu, ông cưỡi lạc đà, tiến vào thánh
địa. Suốt hai bên đường, dân chúng dắt díu đi đón ông.

Khi ông đã vượt qua dãy núi ở chung quanh thành Mecque, khi đã nhìn
thấy thánh địa rực rỡ trong ánh chiều ở dưới thung lũng, ông xuống lạc đà,
cởi bỏ ngự bào, trao gươm cho một thị vệ rồi bận bộ đồ vải trắng, đi dép da,
đầu trần, lên ngựa đi y như các tín đồ hành hương khác. Tới dãy lũy bao
thánh địa, ông xuống ngựa, đi chân đất; tới cửa chánh điện, ông để các thị
vệ đứng ngoài, một mình bước vào sân điện. Phút đó cảm động nhất trong
đời ông. Giọng sang sảng, mặt cúi xuống, ông tụng kinh:

Kính lạy Chúa

Đây là Thánh địa của Ngài.


Kẻ nào vô điện của Ngài sẽ được giải thoát.


Điện này là nhà của Ngài, chỗ ở của Ngài, Thánh đường của Ngài;


Là chỗ lưu trú của sự giải thoát.


Hỡi Chúa!


Xin Chúa cứu con khỏi cảnh lửa địa ngục!


Xin Chúa da thịt và máu con khỏi bị lửa đốt,


Và cứu con khỏi cơn thịnh nộ của Chúa,


Vào cái ngày phục sinh của những kẻ phụng sự Chúa!


Ông hôn phiến đá đen ở trong điện rồi quỳ xuống cầu nguyện cho tới tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.