GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 147


Ibn Séoud giữ đúng lời hứa: mấy hôm sau ông lập một tòa án đặc biệt để
xét những lời phàn nàn và thỉnh nguyện của quốc dân. Ông hiểu tâm lý họ:
càng để cho họ bàn cãi, phê bình về hành động của mình thì họ càng dễ
bảo. Nhưng ông cấm tuyệt họ giải quyết lấy những tranh chấp giữa cá nhân
và giữa các bộ lạc. Quyền đó phải thuộc về ông, nếu không thì loạn, không
còn kỷ cương gì nữa.

Trước khi giải tán các đại biểu, ông thết đại yến. Dân chúng hoan hô nhiệt
liệt khi thấy sứ thần Thổ, Ý, Pháp, Anh, Đức, Hòa Lan, cả Mỹ và Nhật nữa,
dâng quốc thư lên ông. Họ thực là mau chân, nhưng vẫn còn đi sau một
nước, nước Nga, vì ba tuần lễ trước, xứ Ả Rập của dòng Séoud đã được
Nga sô thừa nhận.

*
* *

CÔNG VIỆC KIẾN THIẾT


Khi chiếm xong một xứ thì chỉ mới là bắt tay vào việc. Năm đó, Ibn Séoud
bốn mươi tám tuổi. Một chiến sĩ vạm vỡ như ông, thì tuổi bốn mươi tám
còn là tuổi xuân. Ông hăng hái đem hết tinh thần để kiến thiết nước Ả Rập
Séoud.

Tinh thần tôn giáo của dân chúng dưới thời Hussein đã xuống quá rồi.
Thánh địa Mecque thành một nơi buôn bán, điếm đàng, trụy lạc. Ông triệu
tập một hội nghị các dân tộc Ả Rập liên hiệp để họ giải quyết lấy với nhau,
vấn đề chấn hưng luân lý và tôn giáo; ông không dự những buổi họp, chỉ
theo dõi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.