GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 148

Nhưng họ chẳng làm nên chuyện gì cả, sau mười lăm ngày bàn cãi, vấn đề
càng hóa rối thêm. Họ cãi nhau như mổ bò, mạnh ai nấy nói, mà kẻ nào nói
thì kẻ ấy nghe. Có người bỏ vấn đề tôn giáo, bàn đến chính trị mà mất lần
trước Ibn Séoud đã tuyên bố rằng quyền chính trị phải ở trong tay ông vì
chỉ có ông mới không phải là tay sai của ngoại quốc, mới giữ cho Thánh
địa khỏi chịu ảnh hưởng của Anh, Pháp, Ý... Có kẻ vốn quen tính nô lệ,
nhất định xổ tiếng Anh ra khoe giọng Oxford hay Cambridge, khinh miệt
tiếng của tổ tiên, tiếng trong kinh Coran.

Ông bất bình, ra lệnh giải tán rồi đặt những luật để trừng trị những kẻ nào
phạm những điều cấm trong kinh Coran.

Việc thứ nhì là lập lại sự trị an trong sa mạc. Dưới triều đại Hussein, đời
sống ở Hedjaz không được bảo đảm. Cướp bóc, giết chóc liên miên. Ngày
nào cũng gặp thây ma trên đường. Tới mùa hành hương, số tín đồ bị giết và
cướp bóc tăng vọt lên. Người ta đâm chém nhau vì một miếng bành, một
đồng tiền. Không một con đường nào là yên ổn, không một làng nào không
bị cướp đánh. Nạn hối lộ tràn lan khắp xứ. Kẻ phạm tội không bị xử. Thành
thử dân phải tự xử lấy. Hễ bị cướp thì cướp lại, bị giết thì có người thân trả
thù. Máu đổi máu.

Ibn Séoud ra lệnh rất nghiêm. Hễ bắt được kẻ trộm thì tòa xử chặt một bàn
tay, tái phạm thì chặt nốt tay kia. Hễ giết người thì bị xử tử. Say rượu mà
nói bậy thì phạt ba mươi hèo.

Các chiến sĩ trong quân đội Ikwan ngày đêm đi khắp nơi để trừ kẻ gian.
Luật lệ thi hành răng rắc, không vị tình, không thương hại, không sợ kẻ
quyền quý. Chỉ trong ít tháng, xứ Hedjaz không còn đạo tặc nữa. Đồn lũy
của người Thổ ngày xưa cất lên, hóa ra vô ích. Một thương nhân để quên
một gói đồ trên đường thì một tháng sau trở lại vẫn y nguyên ở chỗ cũ, vì
không một bộ hành nào dám mó tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.