GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 160


Tới tháng hai năm 1945, Roosevelt nhân ghé Ai Cập, mời Ibn Séoud lại đó
để cùng nhau hàn huyên. Ông đã không mời Churchill dự mà đến phút chót
mới nói qua cho Churchill hay. Churchill tím mặt. Cái thân tình trong
trường ngoại giao nó như vậy.

Roosevelt tiếp đãi Ibn cực kỳ long trọng, y như một gentleman tiếp một
công chúa Ả Rập vậy. Mỹ phái một khu trục hạm đặc biệt tới Djeddah để
đón, rồi biết tánh nhà vua quen ngủ lều, nên may một cái lều trắng căng
trên boong tàu.

Khi hai bên gặp nhau, Roosevelt nhã nhặn chào trước:

- Được gặp nhà vua, tôi mừng quá. Tôi có thể giúp Ngài được gì?

Ibn Séoud đáp:

- Được Tổng thống tiếp đón ân cần như vậy, thực quá vinh dự cho tôi,
nhưng tôi không có ý xin ngài điều gì hết. Thưa Tổng thống, tôi cứ tưởng
ngài muốn gặp tôi tức ngài có điều gì muốn hỏi tôi chứ?

Roosevelt vẫn giữ nụ cười duyên của ông, nhưng trong lòng đã ngài ngại.
“Bà công chúa” phương Đông này cao tới hai thước năm phân, khó xử thật.

Hàn huyên một lát, Roosevelt vào đề, xin Ibn Séoud cho một số dân Do
Thái trốn Hitler được lập nghiệp ở Palestine. Ibn Séoud cương quyết đáp:
“Không”. Lấy tư cách là giáo chủ của đạo Hồi hồi ông phải bênh vực đồng
bào của ông ở Palestine nếu không thì các dân tộc Ả Rập sẽ coi ông còn ra
gì nữa. Lý do đó hợp với “hoàng kim quy tắc” của người Mỹ quá

[15]

,

Roosevelt không biết đáp ra sao.

Rồi tới vấn đề chính trị, Ibn Séoud hứa cho Mỹ thuê vài căn cứ trong thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.