GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 182

đời sống cực khổ, cũng đủ những tật xấu; mà Thượng đế tạo ra trái đất này
không có mục đích gì cả, cái gì cũng chỉ có một thời, thịnh đó rồi suy đó
như làn sóng dâng lên rồi hạ xuống. Cái gì cũng chẳng có giá trị gì cả, rốt
cuộc đời sống chỉ nên hưởng lạc. Tâm sự của Byron khi tàu cập bến Luân
Đôn cũng tựa như tâm sự của Lý Bạch trong câu này:

Xử thế nhược đại mộng,
Hồ vi lao kỳ sinh?

*
* *

Về nhà ít bữa thì có tang mẹ. Bà Byron, trong một cơn giận, đứt mạch máu
và chết thình lình. Lúc đưa ma, chàng không theo linh cửu, đứng ở cửa ngó
xe tang đi khuất, rồi đeo găng tay đánh quyền, chàng kêu một người đầu tớ
khoẻ lại để đấu quyền với chàng. Chàng mắm môi, không thốt một tiếng,
đấm túi bụi, như điên như cuồng, mạnh một cách lạ lùng, nhờ vậy nỗi khổ
mới vơi bớt được một phần.

Nhìn chung quanh chàng thấy hoàn toàn cô độc, cha mẹ điều mất, chị đã về
nhà chồng, còn người yêu, cô Mary… chàng không dám nghĩ tới nữa, nốc
rượu cho quên, quên hết.

Chàng đâm ra trâng tráo, tuyên bố với mọi người rằng đời chán lắm, có
cưới vợ thì chỉ nên đào mỏ, còn đàn bà thì “ả nào như ả nấy, càng già càng
tốt, vì càng già càng mau chết cho chàng được rãnh nợ…”. Và mới bắt đầu
được hưởng gia tài, chàng đã nghĩ đến việc lập di chúc, để lại sản nghiệp
cho bà con, bạn bè. Chàng mỉa mai, oán hận Thượng đế, bảo nếu kiếp sau
Thượng đế có bắt chàng phải làm người thì chỉ cần “được một cặp giò lành
mạnh thôi, để khỏi bị thiên hạ chen lấn trước cửa Thiên đàng”. Chính thái
độ đó làm cho nhiều người không chịu được Byron.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.