GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 195

trong khi đợi chiếc tàu Argo chở khí giới và lính Đức, Thuỵ Điển tới.

Ông tính tấn công đồn Lépante trên bờ biển Corinthe vì tình báo cho ông
hay rằng lính trong đồn là người Albanie đã 16 tháng không được lãnh
lương, hứa sẽ đầu hàng ngay nếu ông không giết họ mà còn thưởng cho họ
một số tiền.

Nhưng ông không tin bộ đội của ông chút nào cả, nên còn do dự. Ông làm
chỉ huy trưởng, lại phát tiền cho họ mà họ chẳng hề sợ ông, sồng sộc vào
phòng riêng của ông đòi cái này, cái khác, giọng nhiều khi hỗn xược. Ông
phải vừa mềm, vừa cứng mới đối phó với họ được. Và khi gặp chuyện nguy
hiểm, thì ông luôn luôn đi đầu để làm gương cho mọi người.

Ông thường bảo: “Nhận một viên đạn mà chết còn hơn uống những viên
thuốc mà chết”. – “Nghèo thì khổ thật, nhưng sống nghèo còn hơn sống xa
hoa mà nhà cư như bọn quí phái. Tôi sung sướng đã thoát được cảnh xa hoa
và tôi sẽ tránh nó suốt đời”.

Ngày 22 tháng giêng năm 1824, nhằm ngày sinh nhật, ông làm những cây
thơ này, những cây thơ cuối cùng của ông:

Nếu anh tiếc tuổi xuân thì sống mà làm gì?
Đây là xứ mà cái chết sẽ vẻ vang:
Tiến ra trận đi,
Và hi sinh đời của anh đi!

*
* *

Khi hay tin một chiếc tàu Anh chở khí giới và thợ máy sắp tới, Byron bắt
đầu hi vọng trở lại. Tàu do Parry chỉ huy, ông này tự giới thiệu là chuyên
chế tạo hoả tiễn Congreve, có nhiệm vụ lập một xưởng khí giới ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.