GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 196

Missolonghi để giúp nghĩa quân.

Nhưng khi bắt đầu dựng xưởng thì không có người làm. Lính Hi Lạp bảo
chỉ biết giết giặc thôi chứ không chịu làm công việc khác; và có vài kẻ chịu
quét dọn, thu xếp để dựng xưởng thì làm một ngày lại đòi nghỉ một ngày.
Họ viện đủ lẽ: nào là ngày vía một vị Thánh, nào là vợ đau, con đau… Bực
mình, Byron phải khập khiểng làm mọi việc như một người lao công.

Dụng cụ đã thiếu thốn mà chính những người lính Anh qua cũng phản đối
Parry, không chịu để Parry sai bảo vì “hắn không phải là một sĩ quan”. Rốt
cuộc không chế tạo được một hoả tiển nào cả mà Byron phải vét tiền túi để
trả thêm một số người vô dụng. Người ta chỉ chăm đòi tiền lương thôi,
không ai nghĩ tới chiến đấu.

Không chế tạo được khí giới thì cũng phải làm một cái gì chứ, không lẽ
ngồi đó mà ăn rồi đợi quân Thổ tới bao vây. Và Byron quyết định tấn công
Lépante. Khi kiểm điểm lại số quân mới thấy có vô số lính “ma”. Từ thời
nào tới giờ vẫn có cái lệ đó trong đám lính đánh giặc mướn. Lương không
đủ tiêu thì các sĩ quan phải dùng đến phương pháp ấy. Mà sao nhiều sĩ quan
thế. Chỉ có ba bốn trăm lính mà trăm rưỡi người đòi ăn lương sĩ quan rồi.
Ông sai người sửa lại sổ lương thì quân lính bất bình rồi phao tin rằng
Mavrocordato muốn bán đứng Hi Lạp cho Anh; có kẻ còn bảo Byron
không phải là người Anh mà là người Thổ trá hình nữa.

Cuộc tấn công Lépante sửa soạn chưa xong thì một hôm Byron kêu khác
khát dữ dội, vừa uống xong một ly nước là té xỉu, miệng méo, tay chân co
quắp lại. Các y sĩ cho rằng ông bị động kinh. Khi tỉnh dậy, ông than thở:
“Cầu Trời cho tôi được chết, một thanh gươm trong tay, trong khi tấn công
quân Thổ. Chứ chết như vầy thì đau xót quá”.

Bốn hôm sau, một thiếu uý Thuỵ Điển bị lính Hi Lạp giết vì hiểu lầm, tất
cả lính Anh, Đức đều hoảng sợ. Ông phải đuổi một số lính Hi Lạp đi, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.