Khi bệnh dịch đã hết, Newton trở về Luân Đôn học tiếp, đem những thuyết
của mình ra bàn với thầy là giáo sư Barrow. Barrow nhận thấy thiên tài của
ông, lúc về hưu đề nghị cho ông lên thay, nhờ vậy mới hai mươi sáu tuổi
Newton đã chiếm được một ghế giáo sư ở Giảng đường đại học Cambridge.
Ông giữ ghế đó luôn ba mươi năm, không lập gia đình, về già ở với một
người cháu gái, không giao thiệp với ai, suốt ngày tính toán, nghiên cứu.
Công việc của ông rất nhàn: mỗi tuần chỉ dạy có một giờ. Mà ông dạy lại
rất dở, chẳng đào tạo nổi một nhà bác học nào hết, giảng bài thì sinh viên
không hiểu cho nên lớp học rất thưa thớt. Có lần ông tới Giảng đường, thấy
vắng hoe, chẳng có ma nào tới nghe, ông khoan khoái, xoa tay bước về nhà,
tiếp tục chế tạo một ống kính viễn vọng để ngắm trăng, sao.
Hồi ba chục tuổi tóc đã bạc nhiều, nhưng cặp mắt rất sáng, vẻ mặt thanh tú,
rất ít ốm đau. Trực giác của ông rất cao, không cần phân tích dài dòng mà
có thể đi sâu ngay vào vấn đề, bao quát mọi phương diện. Kinh khủng nhất
là khả năng tập trung tư tưởng của ông. Ông có thể suy nghĩ liên tục suốt
ngày về những vấn đề cực kỳ phức tạp, rồi một khi ý gì xuất hiện ông chạy
ngay lại bàn viết, cứ đứng mà viết hàng giờ, không cần ngồi. Ông thường
quên thì giờ, quên ăn, quên ngủ. Rất ít khi đi ngủ trước hai giờ khuya.
Pierre Rousseau bảo lúc làm việc thì những nhu cầu thể chất của ông biến
hết: cái con người ông không cần nữa.
Người ta kể chuyện có lần ông đãng trí mời bạn đến dùng cơm tối mà rồi
ông mải làm việc, quên bẵng đi. Người bạn tới, đợi hoài không thấy chủ
nhà đâu cả, chỉ thấy một con gà luộc còn nóng đặt trên bàn, dưới một cái
chuông úp, cắt gà ra ăn một mình, để phần một nửa cho Newton. Mấy giờ
sau, Newton mới ở trong phòng viết bước ra, chẳng chào hỏi gì bạn, chỉ
kêu đói quá, mở cái chuông lên, ngạc nhiên, thốt: “Ủa, tôi cứ tưởng là tôi
chưa ăn, không ngờ đã ăn hết nửa con gà rồi!”
Câu chuyện đó có thể chỉ là một giai thoại bịa đặt. Điều chắc chắn là chính
Newton cũng nhận rằng một khi đã nghĩ về một vấn đề nào thì cứ phải nghĩ
hoài cho tới khi giải quyết xong mới thôi. Ông bảo:
“Óc tôi không có gì là minh mẫn đặc biệt…mà chỉ có một khả năng suy
nghĩ khá mạnh… Sở dĩ tôi phát minh được ít nhiều là nhờ tôi chịu nghĩ